La An An thấy Nguyễn Tri Hạ nhìn qua đây thì dứt khoát nhe răng cười, rồi vẫy tay đầy ẩn ý với cô.
Nguyễn Tri Hạ: "..."
"Sao thế?"
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ cứ nhìn về phía cầu thang nên cũng nhìn qua đây ngay.
Lúc nhìn thấy La An An đang đứng trên cầu thang, Tư Mộ Hàn liền sửng sốt, anh cực kỳ bình tĩnh quay đầu lại, như thể không nhìn thấy cô ấy.
La An An thấy Tư Mộ Hàn làm bộ không nhìn thấy mình thì nhất thời híp mắt, sải bước đi xuống.
"Có phải tôi đã quấy rầy hai người không?"
La An An biết rõ còn hỏi.
Sau đó cô ấy lại trêu chọc: "Có cần tôi đi lên trước, đợi hai người làm xong việc mới đi xuống không?"
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy thì mặt đỏ tía tai, vội vàng quở trách La An An: "Cậu nói gì đấy?"
Ngược lại Tư Mộ Hàn có vẻ bình tĩnh hơn, hoàn toàn không cảm thấy lúng túng và quẫn bách khi bị người khác phá hỏng chuyện tốt.
Anh ôm bả vai của Nguyễn Tri Hạ bằng một tay, mặt không cảm xúc nhìn La An An, nếu không phải anh nể tình cô ấy là người phụ nữ của Đường Ngọc, anh thật sự muốn trói cô ấy lại, ném xuống hồ.
La An An cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người Tư Mộ Hàn, nhất thời vòng tay ôm lấy bả vai mình, dáng vẻ tôi sợ lắm đấy.
Cô ấy chạy tới chỗ Nguyễn Tri Hạ cười nói: "Hạ Hạ, cậu hãy quản người đàn ông của cậu đi, đừng có hở tý là tỏa ra hơi lạnh hù dọa người khác."
Nguyễn Tri Hạ: "..."
Tỏa ra hơi lạnh hù dọa người khác.
Đúng là một từ ngữ mới.
Nhưng hình như lạnh thật.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Sắc mặt anh lạnh lùng, gương mặt điển trai hiện lên vẻ lạnh lẽo, quả thật khiến người khác hơi sợ hãi.
Cô không khỏi vươn tay giật ống tay áo của anh, dịu dàng nói: "Tư Mộ Hàn, anh đừng nghiêm túc như vậy, anh nhìn anh xem, anh đã dọa An An sợ rồi kìa."
"Cô ấy nhát gan thì liên quan gì đến anh?"
Tư Mộ Hàn vô tội lườm Nguyễn Tri Hạ, rồi lạnh lùng liếc nhìn La An An.
La An An nhất thời sợ hãi như chim sợ cành cong, vội vàng trốn ra sau lưng Nguyễn Tri Hạ, cả người run lẩy bẩy.
Nguyễn Tri Hạ: "..."
Tư Mộ Hàn thật sự đáng sợ đến thế ư?
Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên nhìn Tư Mộ Hàn, khoan hãy nói, gương mặt không cảm xúc này giống y như Tu La ở địa ngục, thật sự rất đáng sợ.
Nhưng hình như gương mặt không cảm xúc là tiêu chí của Tư Mộ Hàn, còn bảo anh cười thì đâu có dễ gì.
Thế là Nguyễn Tri Hạ cũng từ bỏ yêu cầu anh hãy cố gắng thân thiện một chút.
Cô quay đầu nhìn La An An ở phía sau, dịu dàng nói: “An An, tủ lạnh nhà cậu chẳng có đồ ăn gì cả, tớ đang định ra ngoài mua ít đồ đây, cậu đã đói rồi đúng không?”
La An An vòng tay ôm lấy mình, nhìn Nguyễn Tri Hạ, rồi lại nhìn Tư Mộ Hàn đang đứng bên cạnh cô ấy, khát vọng sống nhất thời tăng vọt, cô ấy đâu dám để Nguyễn Tri Hạ ra ngoài mua đồ ăn cho mình chứ.
Cô ấy vội vàng lắc đầu nói: "Tớ vẫn chưa đói."
Vừa dứt lời, bụng của cô ấy đã vạch trần lời nói dối của cô ấy, rất không thích hợp vang lên.
Nguyễn Tri Hạ: "..."
Tư Mộ Hàn: "..."
La An An nở nụ cười cực kỳ ngượng ngùng: "Cái đó..."
Cô ấy chỉ muốn tìm một miếng đậu phụ để đập đầu vào cho xong...
Xấu hổ quá đi mất!
"An An, hình như bụng của cậu không nói như vậy."
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của La An An thì dở khóc dở cười, cô gái này, có cần sợ Tư Mộ Hàn đến thế không?
"Á…"
La An An chẳng còn thiết sống nữa.
Cô ấy rụt cổ lại, ước gì có một chiếc mai rùa để mình chui vào trong.
"Chúng ta ra ngoài ăn đi. Bây giờ mà đi mua đồ về nấu thì chậm lắm."
Nguyễn Tri Hạ đề nghị.
La An An ra sức gật đầu: "Đúng đúng đúng, chúng ta ra ngoài ăn đi."
Tư Mộ Hàn không có ý kiến gì.
Thế là cả ba cùng bước ra khỏi căn hộ.
...
Vì Tư Mộ Hàn giả chết, không thể lộ mặt, nên Tư Mộ Hàn đã đưa Nguyễn Tri Hạ và La An An đến ăn tại nhà hàng do mình đứng tên.
Tiện thể bao cả nhà hàng, không mở cửa cho người ngoài.
Lúc ăn trưa, điện thoại của Tư Mộ Hàn đổ chuông mấy lần.
Nhưng Tư Mộ Hàn không nghe máy.
Cuối cùng Nguyễn Tri Hạ thật sự không thể nhìn tiếp được nữa, bảo anh nhanh chóng nghe máy.
Nguyễn Tri Hạ đã nói như thế, Tư Mộ Hàn cũng không còn do dự nữa, lúc điện thoại lại đổ chuông, anh đã nhấc máy.
Cuộc gọi vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói yếu ớt của Đường Thanh Nhã.
"Anh Mộ Hàn, anh đang bận sao?"
Tư Mộ Hàn vô thức liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ, thấy cô không chú ý đến mình, mà đang tự gắp thức ăn thì híp mắt thành đường thẳng đáp:
"Sao thế?"
Đường Thanh Nhã hơi van nài nói:
"Anh Mộ Hàn, trưa nay anh có thể đến ăn trưa cùng em được không? Em sống một mình ở đây cô đơn quá."
Tư Mộ Hàn: "..."
"Chẳng phải ở đó còn có người giúp việc sao?"
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ, thấy cô vẫn vô tư ăn uống rất vui vẻ, trong lòng không khỏi hơi bực bội. Thế là anh bật loa ngoài, anh không tin rằng cô không nghe thấy.
Sao cô chẳng có phản ứng gì vậy?
"Nhưng anh Mộ Hàn, em không quen bọn họ, hơn nữa em cũng rất sợ, anh có thể quay về bên em không?"
Đường Thanh Nhã nói, giọng nói hơi nghẹn ngào.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy giọng nói của Đường Thanh Nhã thì vô thức ngước mắt lên nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hơi ảm đạm, sâu hoắm như hố đen vô tận, dường như muốn hút cô vào trong.
Cô nhất thời khó thở, vội vàng cụp mắt xuống, hơi mất tự nhiên ăn cơm trắng trong bát.
Ban nãy Tư Mộ Hàn là có ý gì?
Sao anh lại nhìn cô như vậy?
Dường như Tư Mộ Hàn nghĩ tới điều gì đó, sau khi ánh mắt lóe lên tia sáng, anh liền đồng ý: "Được, em đợi anh quay về."
Tư Mộ Hàn vừa dứt lời, Nguyễn Tri Hạ liền ngừng động tác cúi đầu ăn cơm.
Cô nhìn từng hạt cơm tinh xảo trong bát, chẳng còn khẩu vị để ăn nữa.
Đường Thanh Nhã chỉ nói một câu cô ta sợ, Tư Mộ Hàn đã quay về bên cạnh Đường Thanh Nhã?
Trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác hờn dỗi.
Cô buồn bực không vui gẩy cơm trong bát.
La An An ngồi bên cạnh thấy Nguyễn Tri Hạ buồn bực không vui, rồi lại nhìn Tư Mộ Hàn giống như người chẳng liên quan, trong lòng khẽ thở dài.
Hai người này lại cãi nhau rồi.
Nhưng Tư Mộ Hàn đồng ý ăn cơm cùng người phụ nữ khác trước mặt Hạ Hạ như thế, có phải hơi thiếu suy nghĩ rồi không?
Mặc dù cô ấy cảm thấy Tư Mộ Hàn đã làm sai, nhưng La An An lại không dám nói ra.
Thế là bữa cơm này, ba người đều ăn không được vui vẻ.
Sau khi thanh toán, Nguyễn Tri Hạ liền dẫn La An An ra ngoài.
Tư Mộ Hàn bước tới nắm lấy cổ tay cô: "Em đi đâu vậy?"
Nguyễn Tri Hạ giận dỗi hất tay anh ra: "Em đi đâu ư? Anh quản em đi đâu làm gì?"
"Chẳng phải anh muốn đi ăn trưa cùng Đường Thanh Nhã hay sao? Sao còn không mau đi đi?"
Chỉ cần nghĩ tới, Nguyễn Tri Hạ đã cảm thấy đau gan.
Tức quá đi mất!
Cô đã nói cô có thể hiểu cho anh, nhưng vấn đề ở đây là sự thấu hiểu của cô không phải là để anh tự đi cống hiến, ở bên cạnh Đường Thanh Nhã.
Cô không tin rằng anh không nghe ra hàm ý của Đường Thanh Nhã.
Vậy mà anh lại đồng ý ngay.
Nguyễn Tri Hạ tức đến đỏ mắt.
"Em đang nói nhăng nói cuội gì đấy?"
Tư Mộ Hàn cau mày, hơi mơ màng hỏi.
"Anh nói anh đi một mình hồi nào?"