Anh cố gắng trừng mắt lên mới có thể không rơi nước mắt.
Anh đưa tay nắm lấy tay trái của Nguyễn Tri Hạ đang đặt trên bụng cô, nhìn đường máu đỏ nhạt ở cổ tay cô đan xen vào mạch máu, khiến cho cổ tay đẹp đẽ của cô như có thêm tỳ vết.
Thảo nào hôm qua cô lại bất thường như vậy.
Hóa ra tất cả là vì điều này.
Nghĩ đến ngày hôm qua, Tư Mộ Hàn lại cảm thấy hối hận vô cùng.
Tại sao anh lại không cẩn thận như thế, đáng lẽ phải phát hiện ra cô không bình thường sớm hơn mới đúng, còn tức giận cô nữa chứ.
Anh thật tệ.
“Không!”
Bỗng nhiên.
Nguyễn Tri Hạ ở trên giường đột ngột mở mắt.
Đôi mắt đầy sợ hãi và run rẩy.
Tất cả những hình ảnh đẫm máu đó vẫn còn trong tâm trí cô.
“Á…”
Nguyễn Tri Hạ hét lên như điên, gào thét rất chói tai.
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ vừa tỉnh lại đang gào thét điên cuồng thì cúi người ôm mặt cô, đôi mắt đen như có ma lực xoa dịu lòng người, anh trầm giọng khàn khàn nói:
“Hạ Hạ, đừng sợ, anh ở đây.”
Hai tay của cô bị Tư Mộ Hàn nắm chặt, Nguyễn Tri Hạ bị ép nhìn Tư Mộ Hàn, đôi mắt trong veo đẫm lệ, vẻ mặt buồn bã khiến người ta cảm thấy xót xa.
Nguyễn Tri Hạ sững sờ nhìn khuôn mặt của Tư Mộ Hàn, đôi mắt không có tiêu cự thật lâu mới chậm rãi tụ lại.
Cô nhào thẳng vào vòng tay của Tư Mộ Hàn và khàn giọng nói:
“Tư Mộ Hàn, đây không phải là sự thật, đúng không? Đây không phải là sự thật, Tử Hành vẫn còn sống đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ bật khóc, toàn thân run rẩy.
Tử Hành của cô mới mười sáu tuổi, vẫn còn rất nhỏ, sao có thể chết như thế được?
Sao có thể như thế được.
“Hạ Hạ, bình tĩnh lại đi.”
Tư Mộ Hàn không biết làm thế nào cô biết được tin tức Nguyễn Tử Hành đã chết, trái tim anh đau nhói, hận không thể đau thay cô.
Nhưng anh không thể.
Anh chỉ biết ôm cô thật chặt và cùng cô chia sẻ nỗi đau này.
“Tư Mộ Hàn, không phải anh đã nói rằng em trai của em không sao rồi mà?”
Tiếng khóc của Nguyễn Tri Hạ khàn đi.
Cô không bao giờ có thể ngờ được rằng cô chỉ mới rời đi chưa đầy một tháng, Tử Hành của cô đã không còn nữa.
“Xin lỗi, Hạ Hạ, xin lỗi.”
Tư Mộ Hàn siết chặt cô, giọng nói đầy áy náy.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên đẩy Tư Mộ Hàn ra, cô nhìn anh, nước mắt lăn dài trên má.
“Em không cần anh xin lỗi, em chỉ cần Tử Hành, em muốn nó còn sống.”
Khuôn mặt cô đầy đau khổ, buồn bã, cô lắc đầu, nước mắt chảy dài xuống môi, mặn chát.
“Tư Mộ Hàn, em trai của em chưa chết, nó vẫn còn sống phải không? Em phải đi tìm nó.”
Nguyễn Tri Hạ đang tự lừa mình dối người, cô định đứng dậy đi tìm Nguyễn Tử Hành.
Tư Mộ Hàn bèn giữ Nguyễn Tri Hạ lại.
“Đủ rồi, Hạ Hạ, em trai của em đã không còn nữa, em hãy tỉnh táo lại đi…”
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ không thể chấp nhận sự thật rằng Nguyễn Tử Hành đã ra đi, Tư Mộ Hàn cũng rất đau lòng.
Nỗi đau của cô, anh hiểu.
Nhưng không thể để cô tiếp tục như vậy nữa.
Cô phải chấp nhận sự thật này, cô không được mãi đắm chìm trong cái chết của Nguyễn Tử Hành.
Nguyễn Tri Hạ lập tức tát Tư Mộ Hàn, đôi mắt đỏ rực giận dữ nhìn anh.
“Anh nói bậy! Tử Hành sẽ không chết! Em ấy sẽ không chết! Nhất định em ấy đang ở nơi nào đó chờ em đến đón.”
Nguyễn Tri Hạ đẩy Tư Mộ Hàn ra, xuống giường và bước ra ngoài.
“Hạ Hạ, em đi đâu vậy?”
Tư Mộ Hàn vươn tay giữ cô lại, ôm chặt cô vào lòng.
“Anh buông ra, em phải đi tìm Tử Hành.”
Nguyễn Tri Hạ vặn vẹo cơ thể để chống cự, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Tư Mộ Hàn.
“Hạ Hạ, em trai của em đã chết rồi, em có thể bình tĩnh lại được không?”
Tư Mộ Hàn không muốn cứ nhắc đi nhắc lại chuyện Nguyễn Tử Hành đã chết, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại điên cuồng đòi đi tìm người như vậy, anh buộc phải đâm một nhát dao vào tim cô.
“Tử Hành sẽ không chết, em ấy sẽ không chết!”
Nguyễn Tri Hạ khàn giọng gào thét, vùng vẫy để thoát ra, cô cúi đầu xuống, cắn vào mu bàn tay của Tư Mộ Hàn, cố gắng để anh buông cô ra.
Cô cắn mạnh xuống, như muốn trút hết nỗi đau trong lòng ra.
Tư Mộ Hàn đau đến nỗi nhíu mày, nhưng anh vẫn không buông cô ra, ngược lại anh ôm cô ngày càng chặt hơn.
Anh ghé vào tai cô, dỗ dành: “Hạ Hạ, cắn đi. Cắn mạnh vào, trút hết nỗi đau đớn và nỗi buồn thương trong lòng ra, cứ trút ra hết đi.”
Nguyễn Tri Hạ đã làm như thế.
Cô cắn mạnh, dùng sức cắn mạnh, cho đến khi trong miệng có vị máu tanh như gỉ sắt, cô mới lấy lại tỉnh táo rồi buông lỏng.
Miệng cô toàn là máu.
Cô cụp mắt nhìn mu bàn tay rướm máu bị chính mình cắn, không kìm chế được nỗi buồn nữa, nước mắt tuôn rơi không ngừng, miệng kêu lên như tiếng sói tru.
“Huhu…”
Tiếng khóc kìm nén của Nguyễn Tri Hạ khiến trái tim Tư Mộ Hàn quặn thắt dữ dội, anh gục đầu vào vai cô, kề sát tai cô và nhẹ nhàng dỗ dành:
“Khóc đi, khóc đi, cứ khóc đi, anh vẫn ở đây.”
“Hu hu…”
Xin lỗi, Tư Mộ Hàn, em đã cắn anh bị thương.
Xin lỗi Tư Mộ Hàn, em đau lòng quá nên mới không khống chế được hành vi của mình.
Xin lỗi, xin lỗi…
Trong căn phòng bệnh tĩnh lặng, ngoài giọng nói trầm khàn của Tư Mộ Hàn, chỉ có giọng nói nức nở của Nguyễn Tri Hạ như một con thú nhỏ bị thương, khóc hu hu rất thương tâm.
Trái tim của Nguyễn Tri Hạ rất đau, giống như bị xé làm đôi, đau đến mức cô muốn lấy trái tim của mình ra.
Rốt cuộc là ai?
Ai mà lại tàn nhẫn như vậy.
Sao lại giết chết Tử Hành của cô như thế?
Sau một hồi khóc lóc thảm thiết, cuối cùng tiếng khóc ngưng hẳn dưới sự mê man của Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn cúi xuống nhìn Nguyễn Tri Hạ đang được anh ôm trong tay, đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt nhắm nghiền, khóe mắt còn ngân ngấn nước. Tư Mộ Hàn nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ khóc ngất đi như thế, ánh mắt lại loé lên vẻ hung ác nham hiểm.
Anh hơi cúi người, khom xuống bế Nguyễn Tri Hạ trở lại giường nằm xuống.
Sau khi đắp chăn cho Nguyễn Tri Hạ, anh mới nhìn lướt qua mu bàn tay đang chảy máu của mình, ban nãy đã bị Nguyễn Tri Hạ cắn, hai hàng dấu răng in sâu trên đó, nếu không xử lý đúng cách thì cả đời sẽ để lại sẹo.
Tư Mộ Hàn nhìn vào hai hàng dấu răng, không hiểu sao anh lại cảm thấy nếu để lại dấu vết cũng rất tốt.
Khi Tống Thanh Lam đi tới, Tư Mộ Hàn đang nhìn vào mu bàn tay đẫm máu của mình và mỉm cười trìu mến.
Tống Thanh Lam cảm thấy ớn lạnh, suýt đã nổi da gà.
Cô ấy ôm hai tay xoa xoa vai của mình, sải bước đi tới, liếc mắt nhìn vết thương trên mu bàn tay của Tư Mộ Hàn, thấy đó là dấu răng nên nhướng mày nói: “Đây là do vợ anh cắn à? Cô ấy đã tỉnh rồi sao?”
“Ừm.”
Tư Mộ Hàn gật đầu ngắn gọn: “Lại ngủ rồi.”
Lại ngủ rồi?
Khóe miệng của Tống Thanh Lam giật giật.
Nhưng…
Tống Thanh Lam nhìn thấy vết răng trên tay của Tư Mộ Hàn rất sâu, không khỏi hít một hơi thật sâu: “Cô ấy bị cái gì kích thích mà cắn mạnh như vậy?”
Cắn rất mạnh, xem ra là rất tức giận.
Nhưng nếu đặt vào trường hợp của cô ấy, cô ấy cũng sẽ tức giận.
Gã đàn ông bạo hành gia đình này, quá cặn bã.