Một đôi mắt phượng lạnh lùng và sâu thăm thẳm với những dục vọng trầm đục, một đôi mắt to tròn long lanh như ánh sao với vẻ hờn dỗi, mơ màng.
Mờ ám, quyến rũ, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Yết hầu của Tư Mộ Hàn khẽ chuyển động, ánh mắt anh nóng bỏng như lửa, anh đưa tay ra giữ sau gáy Nguyễn Tri Hạ, hôn cô sâu hơn.
Một nụ hôn sâu và ngang ngược.
Nguyễn Tri Hạ choáng váng trước nụ hôn sâu đầy bất ngờ của Tư Mộ Hàn, cô sắp quên mất mình là ai rồi.
Cô chỉ có thể vòng tay ôm lấy cổ Tư Mộ hàn, để ít nhất bản thân cũng không mềm nhũn ra.
Tư Mộ Hàn càn rỡ khuấy đảo khoang miệng Nguyễn Tri Hạ một hồi, cho đến khi cô thở hổn hẳn vì thiếu dưỡng khí mới chịu buông cô ra.
Nhìn đôi môi hồng nhuận ướt át vì bị anh hồn của người phụ nữ trước mặt, đôi mắt Tư Mộ Hàn dần trở nên thẫm lại và sâu hơn, còn ẩn hiện một chút dục vọng khiến người ta phải khiếp sợ.
U
Anh cười một cách xấu xa: “Bộ dạng này của cô thật khiến người ta muốn nuốt trọng vào bụng.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn đầu ngón tay mình, mặt đỏ bừng bừng, hai tay ôm lấy mặt, xấu hổ không biết nên đối mặt với người đàn ông này như thế nào.
Xấu hổ chết đi mất!
Tư Mộ Hàn gỡ tay Nguyễn Tri Hạ ra, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào cố, cất tiếng gọi: “Hạ Hạ.”
Giọng nói trầm thấp của anh ta ẩn chứa một ma lực hấp dẫn, khiến Nguyễn Tri Hạ thẫn thờ nhìn anh, nhất thời không nhúc nhích.
“Hạ Hạ” Anh thấp giọng gọi, như đã gọi đến nghiện luôn vậy.
"Ha?"
Nguyễn Tri Hạ bị giọng nói trầm thấp mê hoặc của Tư Mộ Hàn làm cho mơ hồ, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh chăm chú như đang nhìn người mình yêu vậy, ngập tràn những gợn sóng triền miên, day dứt.
Tư Mộ Hàn cũng bị ánh mắt của cô mê hoặc, anh cúi đầu lại đặt lên môi cô một nụ hôn, tựa như dù hôn bao nhiêu cũng không đủ.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, nhiệt độ trong phòng tắm cũng càng lúc càng cao.
Quần áo của Nguyễn Tri Hạ dần dần bị xé toạc, và làn da trắng nõn của cô lộ ra một cách xinh đẹp trong bầu không khí mờ ảo này.
Nguyễn Tri Hạ mơ màng, Tư Mộ Hàn đang cúi đầu hôn cô, sau đó ánh mắt cô dần trở nên rõ ràng hơn.
Sau khi định thần lại, cô đã thấy trên người mình không còn mảnh vải che thân.
Nguyễn Tri Hạ như bị kích động, cô bất thình lình vươn tay đấy Tư Mộ Hàn ra, nói: “Tư Mộ Hàn, đủ rồi.”
Chết tiệt!
Người đàn ông này đúng là yêu ma quỷ quái, anh luôn có thể mê hoặc cô, khiến thần trí cô không thanh tỉnh rồi để mặc anh làm xằng làm bậy.
Cô thật sự sắp bị cái tật thích những giọng nói cuốn hút của mình hại chết rồi.
Cô hết lần này đến lần khác không có một khả năng miễn dịch với giọng nói của người đàn ông này.
“Không đủ.”
Một giọng nói trầm đục ngập tràn dục vọng phát ra từ cổ họng của Tư Mộ Hàn.
Người Nguyễn Tri Hạ lập tức mềm nhũn ra thành nước, cả người như bay lơ lửng.
A!!!
Cô xong đời rồi.
Cô sắp phải lòng giọng nói của người đàn ông này rồi.
“Đủ rồi đủ rồi, chúng ta tiếp tục tắm rửa đi.”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, để bản thân tỉnh táo hơn một chút, không thể để Tư Mộ Hàn tiếp tục càn rỡ như vậy được, nếu không cô sẽ bị “ăn” đến một mẩu xương cũng không còn.
“Hạ Hạ... cô thật độc ác, quần áo tôi đã cởi hết ra rồi mà cô lại bảo tôi dừng lại ư?”
Tư Mộ Hàn vùi đầu vào ngực cô, trong giọng nói trầm thấp thấp thoáng một chút bất mãn và ấm ức.
Lời nói thẳng thắn của anh khiến vành tai Nguyễn Tri Hạ đỏ lựng lên.
Cô đẩy anh ra, nói: “Anh buông tôi ra đi! Nếu không tôi không giúp anh tắm rửa nữa đâu.”
Cô không quan tâm anh có khó chịu hay không, ai bảo anh lên cơn động dục mọi lúc mọi nơi như này cơ, đáng đời anh.
Tư Mộ Hàn ngẩng đầu khỏi phần ngực mềm mại của Nguyễn Tri Hạ, ngoan ngoãn buông cô ra.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Coi như anh chịu nghe lời.
Cô đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo bị Tư Mộ Hàn cởi ra, tiếp tục cởi quần giúp anh.
Tận đến khi có kéo chiếc quần xuống, bị Tư Mộ Hàn tóm lấy tay, Nguyễn Tri Hạ mới hiểu cái gọi là “thỏa hiệp” của Tư Mộ Hàn hoàn toàn không tồn tại.