“Em nói này anh ba, khi nào thì anh tháo cái thứ trên mặt mình xuống vậy?”
Nhìn vết sẹo gớm ghiếc trên mặt Tư Mộ Hàn, Lãnh Thiếu Khiêm xoa xoa hai vai, cảm thấy hơi ớn lạnh.
Cũng không biết rốt cuộc Tư Mộ Hàn có sở thích đặt biệt gì, rõ ràng phần mặt đã được trị lành nhưng lại cứ khăng khăng dán cải thứ đáng sợ đó lên mặt. Dù đã nhìn nhiều nhưng Lãnh Thiếu Khiêm vẫn thấy rất ghê người.
“Đúng vậy, em thấy anh tự nói rất đúng. Anh ba, anh ngụy trang trước mặt người ngoài thôi là được rồi, ở trước mặt các anh em thì không cần phải làm vậy đâu.”
Lần đầu tiên Tống Thanh Phong thấy anh tư của mình nói đúng như vậy, thật sự là đã nói hộ tiếng lòng của anh ấy!
Có trời mới biết cả ngày phải đối diện với khuôn mặt đó, Tống Thanh Phong thấy buồn nôn đến mức không nuốt nổi cơm.
“Anh thấy như này rất ổn.” Tư Mộ Hàn không cho là vậy.
Vết sẹo giả này là thứ khiến anh nhìn rõ bản chất và tâm địa của rất nhiều người.
Cứ dán lên như vậy cũng rất ổn.
Lãnh Thiếu Khiểm thấy anh thờ ơ không để tâm, lông tơ trên người liên dựng hết lên: “Anh ba, trông anh như này, người phụ nữ kia vẫn chịu được ư?”
Đến đám đàn ông bọn họ nhìn vết sẹo gớm ghiếc đó cũng nổi đầy gai ốc khắp người, anh ấy không tin một người phụ nữ vẫn có thể bình thản, trấn tĩnh khi đối diện với anh ba.
Cái gì mà người phụ nữ, người phụ nữ nọ, nghe thật khó chịu.
Tư Mộ Hàn nhíu mày, nói: “Phải gọi là chị dâu!”
“Được được được, là chị dâu”
Lãnh Thiếu Khiểm nhìn người đàn ông vẫn còn chưa có tình cảm với người ta đã bảo vệ người ta trước rồi, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Khó có thể tưởng tượng được một người đàn ông từ trước đến nay vẫn luôn cấm dục, không gần nữ sắc như Tư Mộ Hàn cũng có ngày biết bảo vệ phụ nữ.
Đãi ngộ như vậy, sợ là Đường Thanh Nhã của năm đó cũng chưa từng được hưởng.
“Anh ba, chị dâu không ghét bỏ khuôn mặt này của anh ư?” Tống Thanh Phong xán lại gần, tò mò hỏi.
Trên đời này vẫn còn cô gái không coi trọng vẻ ngoài ư?
Có thể sao?
“Người phụ nữ mà tôi thích phù phiếm và nông cạn đến vậy à?” Tư Mộ Hàn lạnh lùng lườm anh ấy một cái.
Người phụ nữ mà anh thích sẽ không như thế, mặc dù cô bị nhiều lần bị dọa sợ.
Tống Thanh Phong kinh ngạc: “Thật hay giả vậy? Thật sự có người nuốt trôi được khuôn mặt này của anh à?”
Tư Mộ Hàn cong môi, tỏ vẻ đắc ý.
“Vậy khẩu vị của chị ba cũng nặng thật đấy” Tống Thanh Phong thấy vậy liền không khỏi cảm thán.
Đáng tiếc cho một cô gái tốt, cứ vậy bị anh ba của mình...
Chậc, thật đáng thương.
“Muốn chết hả?” Tư Mộ Hàn cầm chiếc gạt tàn pha lê trị giá năm trăm ngàn tệ lên, tỏ vẻ định đánh Tổng Thanh Phong.
Tống Thanh Phong lập tức sợ đến mức rụt về sau, trốn sau lưng Lãnh Thiếu Khiêm.
“Lầy! Anh ba, anh càng ngày càng trở nên bạo lực!”
Thật đúng là vớ được cái là đập bằng cái đó, anh không cần mạng nữa hả?
Tư Mộ Hàn làm ra vẻ định ném chiếc gạt tàn về phía Tống Thanh Phong.
Tống Thanh Phong lập tức kéo Lãnh Thiếu Khiểm ra làm bia đỡ đạn: “Anh tự, cứu em!”
Lãnh Thiếu Khiểm tự nhiên bị cuốn vào “cuộc ẩu đả” tỏ ra rất vô tội. Anh ấy lặng lẽ đứng dậy, ném cho Tổng Thanh Phong một cái nhìn “em tự bảo trọng” và nói: “Em tự chịu trận đi.”
“...” Tống Thanh Phong vô cùng đau lòng.
“Được rồi, lão tam, em bỏ cái gạt tàn xuống đi. Lão tứ, lão ngũ cũng ngồi xuống đi, chúng ta bàn chính sự”
Thân là anh hai trong hội, Hoắc Thì Sanh lên tiếng rất đúng lúc.
Ngay cả Tư Mộ Hàn luôn lạnh lùng cao ngạo, thích làm theo ý mình cũng rất tôn trọng người anh hai này.
Anh đặt chiếc gạt tàn trong tay xuống, ngồi thẳng người với vẻ mặt nghiêm nghị.
Lãnh Thiếu Khiêm và Tống Thanh Phong thì không phải bàn, họ còn nghe lời Hoắc Thì Sanh hơn. Hai người họ ngoan ngoãn ngồi xuống, trong giống hệt ba học sinh ngoan rất nghe lời giáo viên vậy.
“Lão đại đã gần một tháng không xuất hiện.” Vẻ mặt Hoắc Thì Sanh rất nghiêm túc, thậm chí còn có một chút nghiêm nghị.
“Theo anh được biết, một tháng trước, lão đại theo dõi Hắc Ưng, vô tính lái xe vào khu rừng rậm, nơi giao giữa Hoa Hạ và nước M. Trong đó bầy sói tập trung dày đặc, chỉ sợ lão đại lành ít dữ nhiều.”