Giọng của cô ta còn mang theo tia muốn khóc, nhỏ nhẹ và yếu ớt, khiến người ta có thể tưởng tượng xa vời.
Tư Mộ Hàn: "..."
Anh chỉ ấn nhẹ thôi, có đau đến mức đó không?
Tư Mộ Hàn nhướng mắt nhìn Đường Thanh Nhã, trầm giọng hỏi: "Còn có thể đi được không?"
Đường Thanh Nhã đặt tay lên vai Tư Mộ Hàn, mở đôi mắt ươn ướt nhìn Tư Mộ Hàn một cách đáng thương. Cô ta gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Hẳn là có thể, em sẽ cố gắng."
Nói rồi, cô ta nhấc chân định bước đi.
Kết quả là cô ta vừa bước một bước, sắc mặt tái nhợt, bất giác ngã về phía trước.
Tư Mộ Hàn nhanh chóng đưa tay ra và kéo cô ta.
Đường Thanh Nhã ngã vào vòng tay của Tư Mộ Hàn. Cô vùi đầu vào ngực Tư Mộ Hàn và nói với giọng áy náy:
"Em phải làm sao đây? Anh Mộ Hàn, hình như em không thể đi được."
Đường Thanh Nhã dựa vào trong ngực của Tư Mộ Hàn, hơi ngẩng đầu lên, cắn chặt môi dưới nhìn Tư Mộ Hàn, cảm thấy có chút uất ức và xấu hổ.
Tư Mộ Hàn hơi sững người khi Đường Thanh Nhã nhào vào lòng mình.
Anh vô thức muốn đẩy cô ta ra khỏi vòng tay của mình, nhưng bàn tay anh duỗi ra đã đổi hướng vì câu nói “đi không được” của Đường Thanh Nhã.
Anh trực tiếp cúi người bế cô ta lên, không nói lời nào mà ôm cô ta sải bước đi vào căn hộ.
Đường Thanh Nhã không ngờ Tư Mộ Hàn sẽ ôm cô ta, lại còn là kiểu ôm công chúa...
Cô ta cảm thấy trái tim lâng lâng, cô ta đã biết Tư Mộ Hàn hơn mười năm, đây là lần đầu tiên anh chủ động ôm cô ta...
Đường Thanh Nhã tựa vào ngực Tư Mộ Hàn nở nụ cười ngọt ngào.
...
Cách đó không xa, có một chiếc taxi đã đậu bên đường.
Trong xe, một nam một nữ đang ngồi đó.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trong xe, nhìn qua cửa kính xe, nhìn đôi trai gái càng lúc càng xa kia. Gương mặt của cô như phủ một tầng băng giá, hai tay nắm chặt vạt áo, đôi mắt sáng ngời trong veo như bị vấy một lớp băng mỏng.
Cô thật sự chưa bao giờ nghĩ có ngày sẽ tận mắt nhìn thấy Tư Mộ Hàn ôm một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ đó nép vào vòng tay anh, nở nụ cười rất ngọt ngào, thật sự khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô không bao giờ biết rằng ngoài cô ra, Tư Mộ Hàn có thể đối xử tốt với những người phụ nữ khác như vậy.
Cái loại tức giận khi bị người ta đụng vào tài sản riêng của mình, như muốn ăn tươi nuốt sống cô, cô rất muốn lập tức tiến lên xé nát hai người bọn họ ra.
Mặc Thâm ngồi bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, nhìn Tư Mộ Hàn ôm Đường Thanh Nhã đi vào biệt thự, anh ta cúi xuống nói nhỏ vào tai Nguyễn Tri Hạ:
"Hạ Hạ, em nhìn thấy chưa?"
"Tư Mộ Hàn hiện tại đang ôm một người phụ nữ khác. Mấy ngày nay Tư Mộ Hàn luôn ở cùng Đường Thanh Nhã. Người cậu ta yêu nhất, từ đầu đến cuối không phải là em."
Mặc Thâm không chê chuyện lớn mà tiếp tục nói lời khiêu khích chia rẽ.
Nguyễn Tri Hạ nghe Mặc Thâm nói xong, trừng mắt nhìn anh ta: "Anh nói đủ chưa?"
"Anh đưa tôi đến đây chỉ để cho tôi xem cái này sao?"
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm với vẻ mặt lạnh lùng, ấn tượng xấu về Mặc Thâm lại trở nên sâu đậm hơn trong lòng cô.
Cô biết Mặc Thâm đã cố ý đưa cô đến đây.
Anh ta muốn cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn mập mờ những người phụ nữ khác, sau đó cô sẽ buồn bã đau lòng mà ngã vào vòng tay anh ta.
Nhưng anh ta đã nghĩ quá nhiều rồi.
Cô có đau lòng khó chịu, nhưng cô căm phẫn và tức giận đối với Tư Mộ Hàn, đồng thời cũng đối với Mặc Thâm.
Anh ta châm ngòi ly gián kiểu này thật sự vô liêm sỉ và bỉ ổi.
Nhưng hôm nay cô thực sự rất thất vọng.
Tư Mộ Hàn thực sự đã cho người khác cơ hội để châm ngòi ly gián mối quan hệ của cô và anh.
Dù sao thì cô vẫn để tâm, cô ghen.
“Hạ Hạ, như anh đã nói, trên đời này, chỉ có anh là người yêu em hết lòng thôi. Ngay từ đầu, Tư Mộ Hàn đã không thích em, nếu không phải Đường Thanh Nhã mất tích, cậu ta đã cưới cô ta rồi!"
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang nhìn mình chằm chằm, Mặc Thâm lại cảm thấy đau nhói trong lòng, hơi nheo mắt lại, trong mắt có tia sáng yếu ớt nhìn cô.
Anh ta nói những lời hết sức thâm tình, như thể trên đời này, chỉ có anh ta là người yêu Nguyễn Tri Hạ nhất.
"Đủ rồi!"
Nguyễn Tri Hạ che tai lại, không muốn nghe một từ nào nữa.
Cô không muốn biết Tư Mộ Hàn có tình cảm gì với Đường Thanh Nhã.
Cô chỉ biết hiện tại anh là người đàn ông của cô, anh không thể đối xử tốt với những người phụ nữ khác, anh không thể!
Trái tim của Nguyễn Tri Hạ bây giờ đang rối tung lên, thực sự rất rối.
Cô trực tiếp đẩy cửa xe bước ra ngoài.
Thấy cô đẩy cửa xuống xe, Mặc Thâm lập tức đi theo.
Anh ta sải bước đi tới, nắm lấy cổ tay cô: "Hạ Hạ, em đi đâu vậy?"
Mặc Thâm không ngờ Nguyễn Tri Hạ sẽ đột nhiên xuống xe.
"Buông ra."
Nguyễn Tri Hạ nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình của Mặc Thâm, lạnh lùng hét lên.
Cô đi đâu ư?
Cô còn có thể đi đâu nữa?
Cô không muốn đi đâu cả, cô chỉ không muốn nhìn thấy anh em của họ thôi.
Vừa nhìn đã thấy phiền!
"Hạ Hạ, nói cho anh biết trước, em muốn đi đâu?"
Mặc Thâm không buông cô ra, thay vào đó anh ta ôm cô chặt hơn.
"Tôi bảo anh buông tôi ra!"
Nguyễn Tri Hạ mạnh mẽ hất tay Mặc Thâm ta, sải bước về phía đường cao tốc, chặn một chiếc xe trống, mở cửa rồi ngồi lên đó.
Mặc Thâm không ngờ sức lực của Nguyễn Tri Hạ lại mạnh như vậy, trong lúc bất tri bất giác đã bị cô vứt bỏ.
Khi anh ta đuổi kịp, Nguyễn Tri Hạ đã bảo tài xế lái xe đi.
Mặc Thâm nhìn chiếc taxi nghênh ngang rời đi, tức giận chửi rủa: "Chết tiệt."
Tại sao anh ta lại đưa cô đến xem Tư Mộ Hàn và người phụ nữ khác chứ?
Hiện tại thì hay rồi, Hạ Hạ tức giận đến mức không thèm để ý đến anh ta.
Mặc Thâm hơi hối hận khi đưa Nguyễn Tri Hạ trở lại Hàng Thành.
Anh ta chỉ muốn Hạ Hạ nhìn thấy bộ mặt thật của Tư Mộ Hàn, rồi sẽ hết hy vọng với Tư Mộ Hàn thôi.
Nhưng anh ta không ngờ Nguyễn Tri Hạ sẽ tức giận đến mức không muốn nhìn thấy cả anh ta.
Đúng là tự mua dây buộc mình.
Mặc Thâm vội vàng quay trở lại chiếc taxi ban đầu và bảo tài xế đi theo.
...
Nguyễn Tri Hạ đang ngồi trong xe taxi, đáy mắt đột nhiên dâng lên một tầng sương mù, làm nhòe mắt cô.
Nguyễn Tri Hạ bịt chặt miệng, ngăn không cho mình khóc.
Nữ tài xế đã nhìn thấy Mặc Thâm và Nguyễn Tri Hạ đang tranh cãi ở cổng một khu chung cư từ xa.
Bây giờ, khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ lên xe lại còn có bộ dạng như muốn khóc, có vẻ là chịu uất ức rất lớn.
Cô ta cho rằng chắc là một người phụ nữ tội nghiệp khác bắt quả tang chồng mình đang nuôi nhân tình bên ngoài.
Nữ tài xế không khỏi an ủi Nguyễn Tri Hạ: "Cô gái, đừng khóc. Con cóc ba chân rất khó tìm, đàn ông hai chân ở khắp phố phường mà!"
"Thứ đàn ông cặn bò hay gì đó thì không đáng để lưu luyến đâu."
Nguyễn Tri Hạ nghe lời nữ tài xế nói, cô chớp chớp mắt, nhưng không biết phải nói gì.
Cô báo địa chỉ căn hộ hiện tại của La An An và nhờ tài xế đưa cô đi tìm La An An.
Lúc này, cô cần tìm An An để than thở rồi trút giận.
...
Nguyễn Tri Hạ đứng trước căn hộ của La An An, giơ tay bấm chuông cửa.
Ở trên lầu, La An An đang soi gương trong phòng tắm, bôi thuốc lên nửa bên má sưng tấy của mình. Khi nghe thấy tiếng chuông cửa, cô ấy giật mình, ngón tay trượt mạnh trên má, khiến cô ấy thở hổn hển vì đau đớn, nước mắt như muốn trào ra ngoài.