Vu Tiểu Manh bị Lãnh Thiếu Khiếm cắn thì ôm mặt, đau đến mức tức giận muốn khóc.
“Tư Mộ Hàn, em muốn đi làm”
Sau khi suy nghĩ, Nguyễn Tri Hạ vẫn quyết định nói ra.
Mấy ngày nay cô bị nhốt trong biệt thự, cũng không biết có phải chị Hoa đã khai thông cho cô hay không.
Mặc dù người đàn ông này đã đi cửa sau cho cô nhưng cô vẫn muốn thực tập thật tốt.
“Không được.”
Tư Mộ Hàn từ chối không chút do dự.
“Em đã hứa sẽ không ly hôn, anh còn muốn nhốt em mãi sao?”
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Có phải người đàn ông này bị nghiện việc giam giữ cô không nhỉ?
Cô đã làm lành với anh rồi mà.
Tại sao anh vẫn còn vô lý như thế?
Tư Mộ Hàn nhìn cô bằng ánh mắt thăm thẳm mà cô không thể nhìn thấy đáy: “Hạ Hạ, ngoan ngoãn ở nhà đi, như vậy em mới không bị thương”
Nguyễn Tri Hạ không hiểu: “Tại sao?”
“Trước đây Quan niệm nói anh nhốt em là để bảo vệ em, chẳng lẽ là thật?”
“Có phải có ai định hãm hại em à?”
Cô đúng là chậm chạp.
Trước đây Quan Diêm nói với cô những lời đó thì cô phải đoán ra từ lâu mới đúng, người đàn ông này sẽ không vô duyên vô cớ nhốt cố lại.
“Tư Mộ Thành đã chết rồi.”
Tư Mộ Hàn trả lời rất đơn giản: “Là anh làm.”
Nguyễn Tri Hạ hả miệng kinh ngạc nhìn anh: “Cái gì?”
Cô đã nghe anh và Quan Diêm nói Tư Mộ Thành đã chết, nhưng cô không ngờ nó lại liên quan đến Tư Mộ Hàn.
Cô chẳng còn nhớ được những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.
Cô chỉ nhớ chính cô đã trói Tư Mộ Thành lại.
Về những chuyện xảy ra tiếp theo, cô chẳng nhớ gì cả.
Ngay cả những hình ảnh mà cô và Tư Mộ Hàn đã làm gì, cô cũng chẳng nhớ nổi.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi buồn phiền.
Vốn dĩ cô nghĩ lần đầu tiên của hai người là một đêm lãng mạn và đẹp đẽ, nhưng cô không ngờ rằng cô chẳng nhớ gì cả.
Nghĩ đến đó, cô lại cảm thấy tức giận.
Nguyễn Tri Hạ bèn nhớ tới người đã đầu têu vụ việc, Phương Minh Mị, cô tức giận hỏi Tư Mộ Hàn: “Phương Minh Mị đâu? Anh có thấy cô ta không? Em nhớ rõ cô ta đã lấy thứ gì đó đánh em rồi bỏ đi mất.”
“Cô ta điên rồi.”
Tư Mộ Hàn nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Anh sẽ không tha cho bất cứ người nào có ảo tưởng làm tổn thương đến em.”
Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Mộ Hàn nói rằng Phương Minh Mị đã bị điện thì không những không thông cảm mà ngược lại còn cảm thấy cô ta đáng bị như thế.
Cô ta đã làm hại cố hết lần này đến lần khác, kết cục như vậy cũng là gieo gió gặt bão mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ không truy hỏi Tư Mộ Hàn đã làm gì với Tư Mộ Thành và Phương Minh Mị.
Họ đã chết như thế nào, điện như thế nào.
Trước giờ cô không phải là người tốt.
Chưa bao giờ.
Người khác bắt nạt cô, cô sẽ nghĩ cách trả thù, thậm chí còn nguyền rủa đối phương.
Mặc dù cô không thể làm được chuyện đi giết người một cách thanh thản, nhưng cô sẽ không đồng cảm với những người ảo tưởng muốn làm tổn thương bản thân cô.
Nhưng khi Tư Mộ Hàn nói cái chết của Tư Mộ Thành là do anh làm, vậy có khi nào anh..
“Tư Mộ Hàn, anh đã giết Tư Mộ Thành, vậy anh.”
Cô chưa kịp nói hết lời, Tư Mộ Hàn đã bật cười nói trước: “Ai nói anh đã giết anh ta?”
“Là chính anh ta tự mình uống thuốc, lại buông thả dục vọng quá độ nên mới kiệt sức mà chết.”
Thuốc đó được mua dưới danh nghĩa của Tư Mộ Thành, anh chỉ lấy gậy ông đập lưng ông thôi chứ anh chẳng làm gì cả.
Ai bảo anh ta không biết kiềm chế dục vọng, bị đàn bà chơi cho đến chết.
Tất cả đều do anh ta ăn chơi quá độ, trách ai được chứ?
Nguyễn Tri Hạ mơ hồ đoán được điều gì đó, cuối cùng cô chỉ mím môi, nắm lấy cánh tay của Tư Mộ Hàn, thành khẩn nói:
“Tư Mộ Hàn, hứa với em, cho dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng đừng hủy hoại bản thân, biết không?”
Vì một tên cặn bã mà từ bỏ cuộc sống của mình, thật sự không đáng.
“Yên tâm đi.” Anh ôm cô, hôn lên vành tại cô: “Anh vẫn còn chưa thấy em già đi, anh sẽ không để bản thân mình xảy ra chuyện đâu.”