Cứ rung động như vậy mà lặng im nhìn cô chăm chú.
Anh đưa tay về phía khuôn mặt cô, nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt của cô, thật ra là đã bị cô làm cho ngày người, không biết nên nói gì.
Cô bé ngốc này.
Sao lại có thể ngốc đến mức khiến anh đau lòng như thế này.
Anh chầm chậm kéo nâng khuôn mặt cô lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau đó cũng đầu lên trán của cô. Anh nhìn cô, trong đôi mắt thâm thúy tối tăm chỉ có sự mê luyến.
Anh khàn khàn nói với cô: “Đồ ngốc này, ngoại trừ em, anh chẳng cần ai khác.”
Lòng hồ của Nguyễn Tri Hạ dậy lên từng đợt sóng, như bị ai đó ném một tảng đá xuống.
Hàng lông mi cong dày tự nhiên cũng run rẩy theo, đôi mắt nhìn anh đầy chăm chú, đầy ắp yêu thương như tình không thể nói thành lời.
“Tư Mộ Hàn." Cô mềm mềm nhè nhẹ gọi tên anh, đáy mắt mờ mịt nhuộm một lớp hơi nước.
Xe nhanh chóng về đến Vịnh Kim Sa.
Tư Mộ Hàn cúi người bể Nguyễn Tri Hạ đã hôn mê lên lầu, đặt cô xuống giường rồi nhẹ nhàng đắp kín chắn cho cô.
Nhìn thấy cô vì mệt mỏi quá mà ngất đi, con người cứng rắn như anh cũng mềm tận đáy
lòng.
Cô thật sự khiến anh yêu đến cùng cực.
Sau này, anh chắc chắn sẽ không phụ lòng cô.
Chỉ có điều...
Cô đã mất hết ý thức, cũng không biết khi tỉnh lại có trách anh không.
Anh vốn định đợi cô lớn hơn một chút, nhưng không ngờ lại bị người ta xáo trộn kế hoạch.
Dùng cách này để có được cô, trong lòng anh dù ít dù nhiều cũng cảm thấy không hài lòng.
Chuyện này khác hoàn toàn so với kế hoạch của anh.
Mà tạo ra tất cả chuyện này chính là hai kẻ đáng chết kia!
“Ngoan, ngủ ngon nhé.”
Anh cúi đầu hôn lên giữa hai đầu lông mày cô, đáy mắt chan hòa sự dịu dàng.
Nhưng chỉ trong chớp nhoáng đã dần dâng lên lạnh lùng khát máu.
Dám ra tay với người phụ nữ của anh.
Anh muốn hai kẻ để tiện kia sống không bằng chết!
Tưởng tượng đến cảnh mình đến chậm một bước, không biết cô sẽ tự làm hại bản thân
mình đến mức nào, nghĩ đến cảnh người phụ nữ của anh suýt chút nữa bị tên đàn ông khác chà đạp, anh căm giận không thể hủy diệt hết tất cả.
Đắp chăn cẩn thận cho cô xong, Tư Mộ Hàn đứng dậy mặc quần áo lại.
Ở dưới lầu, Quan Diêm đã đem Tư Mộ Thành và Phương Minh Mị bị đập đầu chảy máu mà không ai băng bó về đây.
Tư Mộ Hàn mặc một bộ đồ ở nhà màu đen thong thả đi từ trên cầu thang xuống.
Mỗi một bước chân đều như một nhát dao, đâm vào trong lòng Phương Minh Mị một cách hung tàn.
Hai người đều sợ sệt nhìn Tư Mộ Hàn tự phụ cao lãnh, cả người đều tản ra lệ khí nồng đậm.
Cả người không hẹn mà cùng run lên, quá khủng bố.
Đó là người đàn ông như thế nào chứ!
Một thân đồ đen như sứ giả Địa Ngục lạnh lùng vô tình, đôi mắt sâu hẹp hơi híp lại giống như Diêm Vương thu hồn mặt mày lạnh lẽo.
Anh thong thả bước từng bước đến trước mặt bọn họ.
“Tư Mộ Hàn, chân của em.”
Tư Mộ Thành hoàn toàn kinh khiếp.
Vì sao, vì sao Tư Mộ Hàn vốn phải ngồi xe lăn hiện giờ không những có thể đứng dậy, trên mặt còn không có vết thương gì?
Không phải cậu ta vừa bị hủy dung vừa tàn phế rồi sao?
“Chân tôi ấy à?” Tư Mộ Hàn cười khẩy: “Khiển anh và ba anh phải thất vọng rồi, chân tôi còn khỏe lắm!”
“Nhưng mà anh họ ạ, chân của anh thì không xong rồi.”
Anh khát máu mà giẫm lên chân Tư Mộ Thành: “Lần trước phế bỏ đôi tay của anh không những không làm anh nhớ kỹ hơn mà còn khiến anh vọng tưởng người phụ nữ của tôi à?”
Vừa nói, anh còn nghiến mạnh gót chân xuống.
Trong chốc lát, có âm thanh như thứ gì đó vỡ nát vang lên.
Tư Mộ Thành kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
“Tư Mộ Hàn, mày... mày muốn làm cái gì...”
Tư Mộ Thành đau đớn đến mức gần như nói không lên lời.
Anh ta không ngờ Tư Mộ Hàn không những không què chân mà thân thủ còn không hề tầm thường, còn có thể dùng một chân đạp gãy xương anh ta. Thân thủ này tốt đến mức nào mới có thể nghiến xương chân anh ta vỡ vụn chứ?
“Tôi muốn làm gì anh không biết à!”
Tư Mộ Hàn dùng ánh mắt khát máu tàn nhẫn nhìn anh ta, nhấc chân lên rồi tiếp tục đạp lên cái chân còn lại.
Trong nháy mắt, Tư Mộ Thành đau đớn đến ngất đi.
Còn Phương Minh Mị nhìn thấy cảnh Tư Mộ Hàn tàn độc như vậy cũng không ngừng nuốt nước miếng, run như cầy sấy.