Nhìn thấy Tư Mộ Hàn ngày thường luôn kiêu ngạo, không hề phản bác lại lời nói của mình, Mộc Quý Bạch liền biết anh đã thỏa hiệp.
Anh ta không khỏi nhìn Tư Mộ Hàn bằng ánh mắt phức tạp.
Mặc Thâm vừa theo Mục Thạc quay về trang viên, đã bị ông ta gọi đến thư phòng.
Mặc Thâm nhìn người đàn ông mặc dù đã lớn tuổi, nhưng vẫn tràn đầy cao quý, cung kính gọi: "Ba nuôi."
Mục Thạch đi tới vách tường thư phòng, cầm roi da để ở trên đó lên, rồi xoay người nhìn Mặc Thâm, đôi mắt đen láy tràn ngập cơn thịnh nộ.
Ông ta quát về phía Mặc Thâm: "Quỳ xuống!"
Lúc Thập Lục nhìn thấy roi da trong tay Mục Thạc, rồi lại nghe thấy Mục Thạc bảo Mặc Thâm quỳ xuống, thì chợt nhận ra Mục Thạc định làm gì Mặc Thâm.
Cậu ta vội vàng lên tiếng: "Đảo chủ! Trên người anh Bảy."
Thập Lục còn chưa kịp nói hết thì Mặc Thâm đã lạnh lùng cắt ngang: "Thập Lục câm mồm!"
Thập Lục nhìn lo lắng nhìn Mặc Thâm: "Anh Bảy, anh..."
Mặc Thâm lạnh lùng nhìn Thập Lục, không cho phép cậu ta nói chen vào: "Cậu ra ngoài đi."
Cho dù Thập Lục muốn nói điều gì đó, nhưng cũng không dám nói gì cả.
Bởi vì cậu ta biết rõ tính khí của anh Bảy, nếu anh ta nói ra chuyện anh Bảy bị thương, chắc chắn anh Bảy nhất định sẽ rất tức giận.
Thập Lục bất đắc dĩ, đành phải nghe lời Mặc Thâm, ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Sau khi Thập Lục lui ra ngoài, Mặc Thâm nhìn về phía Mục Thạc, chẳng hề thoái thác nói: "Mong ba nuôi hãy trách phạt!"
Sai là sai.
Anh ta sẽ không biện minh.
Bởi vì cho dù làm lại lần nữa, anh ta vẫn sẽ làm như vậy.
Mục Thạc hỏi Mặc Thâm: "Con có còn nhớ ba đã từng nói gì với con hay không?"
Đồng thời roi da trong tay chẳng hề nương tay quất xuống người Mặc Thâm.
Nhất thời, trên áo sơ mi của Mặc Thâm xuất hiện vết máu dữ tợn.
Mặc Thâm nghiến răng đáp: "Con nhớ a!"
"Vậy bây giờ con đang làm cái gì?"
Vừa dứt lời, roi da trong tay Mục Thạc lại quất xuống.
Cơn đau rát như muốn thiêu đốt cả tấm lưng, khiến Mặc Thâm toát mồ hôi lạnh.
Anh ta nhìn Mục Thạc, thành thật trả lời: "Con biết con đã làm sai, nhưng ba nuôi à, con đã tìm kiếm cô ấy suốt mười lăm năm rồi."
"Vậy thì sao chứ?"
Mục Thạc lại quất roi xuống.
"Con tự ý bắt cóc người ta đến đây. Hành động này có khác gì trộm cướp không chứ?"
"Tiểu Thâm, ba nuôi đã sớm nói với con rồi, con là người thừa kế đời tiếp theo của hải đảo, sẽ kế thừa y bát của ba. Con tự ý bắt cóc vợ người ta tới đây như vậy, là muốn cho mấy lão già kia nắm được nhược điểm hay sao?"
Hình như Mục Thạc thật sự rất tức giận, giơ roi da trong tay lên, định quất xuống.
Đúng lúc này, một bóng người yếu ớt từ bên ngoài chạy vào.
Dứt khoát chắn trước mặt Mặc Thâm.
Mục Cảnh Y ôm lấy Mặc Thâm hét lớn: "Ba, ba đừng đánh anh Thâm nữa!"
Mục Thạc thấy Mục Cảnh Y đột ngột xuất hiện thì con người bỗng thu nhỏ lại, vô thức thu tay về, nhưng đáng tiếc roi da đã quất ra rồi, sao có thể nói thu là thu chứ?
Mặc dù Mục Thạc đã dừng lại ngay tức khắc, nhưng roi da vẫn quất mạnh xuống thân hình mảnh mai của Mục Cảnh Y.
Trên lưng truyền tới cơn đau nhói, Mục Cảnh Y đau đến mức cau mày, hít ngụm khí lạnh.
"Y Y!"
"Tiểu Y!"
Mục Thạc và Mặc Thâm không hẹn mà cùng đồng thanh hét lên.
Mặc Thâm thấy Mục Cảnh Y đứng chắn trước mặt mình thì sợ hãi ôm lấy cô ấy, nhìn cô ấy đau đến mức toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, thì trái tim của anh ta cũng không khỏi run lên.
Nghĩ đến ba nuôi quất mạnh như vậy xuống lưng Mục Cảnh Y, Mặc Thâm căng thẳng nhìn cô ấy: "Tiểu Y, em chán sống rồi sao?"
"Y Y, con!"