Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Rầu rĩ không vui, vẫn còn lo lắng cho em trai em à?"

Tư Mộ Hàn không tiếp tục làm việc mà ôm cô nói chuyện phiếm một hồi.

“Không có.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu.

Nguyễn Tri Hạ biết mình lo lắng cũng vô ích.

Dù sao tìm người không phải nói tìm là có thể tìm được.

Tư Mộ Hàn đã nhờ anh hai của anh đi tìm rồi nên cô cứ yên tâm chờ tin là được.

Nhìn thấy Tư Mộ Hàn vì mình mà ngừng làm việc, cô không nhịn được nói: "Sao anh lại dừng lại, mau quay lại làm việc đi, đừng lo lắng cho em."

"Trưa rồi, ăn cơm thôi."

Tư Mộ Hàn không muốn bỏ bê người phụ nữ bé nhỏ của mình vì công việc kinh doanh.

Công việc làm lúc nào cũng được, nhưng ở cùng vợ và làm vợ vui vẻ mới là điều anh cần làm nhất lúc này.

Nguyễn Tri Hạ a một tiếng.

Tư Mộ Hàn không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp đeo mặt nạ, dẫn cô bước ra khỏi văn phòng.

Sau khi vào thang máy, Nguyễn Tri Hạ mới phản ứng lại Tư Mộ Hàn thực sự đã gác lại công việc và cố tình đưa cô đi ăn.

Cô cảm thấy không được tốt lắm, bèn giữ lấy cổ tay của Tư Mộ Hàn, giống như không muốn đi.

"Tư Mộ Hàn, em thấy anh có vẻ còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, lát nữa chúng ta đi ăn cơm cũng được."

Tư Mộ Hàn liếc xéo cô một cái: "Dù bận đi làm đến đâu cũng không được để em đói bụng. Yên tâm đi, có bận đến đâu, nhiều nhất là buổi tối trở về lại xử lý cũng không muộn."

"Nhưng mà..."

Nguyễn Tri Hạ muốn nói thêm gì đó.

Nhưng...

Tư Mộ Hàn đột nhiên nói một câu khiến cô kinh sợ đến mức không dám nói thêm một lời nào nữa.

Tư Mộ Hàn nghiêng người trước mặt cô và nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm.

"Nếu em nói tiếp, anh sẽ hôn em."

Nguyễn Tri Hạ thực sự không nói thêm lời nào, bởi vì cô biết rằng từ trước đến nay Tư Mộ Hàn đều nói một không hai.

Ngay cả khi ở nơi công cộng, anh cũng nói được thì làm được.

Nếu cô lại nói nhảm thêm một câu, anh thực sự sẽ bất chấp hôn cô.

Mặc dù cô rất thích người đàn ông này hôn mình, nhưng dù sao cũng đang ở bên ngoài, đừng quá thân thiết mới tốt, ngộ nhỡ gặp người quen thì khỏi phải nói xấu hổ đến nhường nào.

Lúc dùng bữa, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn gặp Lãnh Thiếu Khiêm và Vu Tiểu Manh ở tầng dưới.

Bọn họ đang dùng bữa trong nhà hàng của Giản ở dưới lầu công ty.

Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhớ ra studio của Hoa Khê hình như cũng đã chuyển đến đây, chẳng trách Vu Tiểu Manh và Lãnh Thiếu Khiêm xuất hiện cùng lúc ở đây.

Nhìn thấy Vu Tiểu Manh, Nguyễn Tri Hạ không khỏi nhớ tới khi gặp cô ấy trong bệnh viện trước đây, cô ấy nói rằng cô ấy đang mang thai.

Hiện tại cô ấy đang ở cùng với Lãnh Thiếu Khiêm, xem ra bầu không khí cũng không tệ lắm, không biết Lãnh Thiếu Khiêm có biết Manh Manh đang mang thai hay không.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hai người họ ăn cũng là ăn, không bằng đến đó ăn cùng đám người Vu Tiểu Manh luôn.

Đúng lúc, cô ấy cũng muốn hỏi Vu Tiểu Manh xem cô ấy dự định làm gì với chuyện của đứa nhỏ.

"Chúng ta qua đó với bọn Manh Manh đi."

Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên nhìn người đàn ông của mình và đề nghị.

Tư Mộ Hàn liếc nhìn hai người đang ngồi đối mặt cách đó không xa, sau đó rũ mắt xuống người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh, gật gật đầu.

"Được."

Trong nhà hàng.

Vu Tiểu Manh và Lãnh Thiếu Khiêm mắt to trừng mắt nhỏ.

Nhìn người ngồi đối diện, mái tóc dài xinh đẹp được chải thành vô số bím và buộc lại ở phía sau đầu thành một kiểu đuôi ngựa nhỏ. Đuôi ngựa không dài, chỉ bằng ngón tay cái.

Một vài sợi tóc mái lưa thưa trên trán, khiến anh ta trông yêu nghiệt và quyến rũ.

Kiểu tóc không chính thống đó hợp với khuôn mặt khó phân nam nữ của Lãnh Thiếu Khiêm, đẹp đến mức thịnh thế mỹ nhan, hơn cả nữ giới, quả thực là yêu nghiệt nghiêng nước nghiêng thành.

Vu Tiểu Manh không thể không nói khuôn mặt của Lãnh Thiếu Khiêm quyến rũ hơn nhiều so với những tiểu thịt tươi trong làng giải trí.

Tuy bề ngoài giống con gái nhưng khí chất của anh ta lại thuộc loại ngông cuồng, quyến rũ không kìm chế được, trong cử chỉ đều toát lên nội tiết tố nam nồng đậm.

Nói cách khác, anh ta có tướng mạo của nữ sinh, trái tim của đàn ông.

Không thể nghi ngờ, người đàn ông như vậy là có sức hấp dẫn đối với đa số phụ nữ.

Ngay cả cô ấy, trong sự chung đụng ngày qua ngày, khó tránh khỏi bị mê hoặc bởi thịnh thế mỹ nhan của anh ta, suýt nữa đã động lòng với anh ta.

Nhưng mà...

Khi Vu Tiểu Manh nhớ lại đêm hôm đó anh ta tàn nhẫn muốn cô ấy phá thai như thế nào, trái tim vừa dấy lên sự rung động đã bình tĩnh trong tích tắc.

Đối với một kẻ vô tình như anh ta, Vu Tiểu Manh không cần.

Nếu ba anh ta không đột ngột xuất hiện và ngăn bác sĩ mổ cho cô ấy, con cô ấy có lẽ đã không còn nữa.

Đêm đó, khi Vu Tiểu Manh nằm trên bàn mổ, cô ấy đã hối hận.

Cô ấy không muốn giết đứa trẻ này.

Ngay cả khi nó có lẽ sẽ giống như cô ấy, sinh ra đã không có tình yêu của cha, vậy thì sao chứ?

Nó là máu thịt của cô ấy.

Sao cô ấy có thể tàn nhẫn không cần nó cho được!

Hơn nữa không có cha, nó còn có người mẹ là cô ấy mà.

Cô ấy sẽ dành tất cả tình yêu của mình cho nó, sẽ không bao giờ khiến nó có cảm giác rằng không có cha thì sẽ không có ai thương nó.

Vì vậy, khi bác sĩ chuẩn bị gây mê cho cô ấy, cô ấy đã ngồi dậy khỏi bàn mổ và nói với bác sĩ rằng không làm nữa.

Bác sĩ cho cô một cái nhìn phức tạp và chỉ nói rằng cậu Lãnh nói đứa trẻ này không thể giữ lại, bắt ép cô ấy trở lại bàn mổ.

Nếu không phải...

Như nhớ lại chuyện gì đó thất vọng đau khổ, Vu Tiểu Manh không khỏi hít sâu một hơi, giống như tích lũy được rất nhiều dũng khí, cô ấy có tự tin nói với Lãnh Thiếu Khiêm.

Cô ấy nghiêm mặt nói: "Lãnh Thiếu Khiêm, thỏa thuận của chúng ta đã bị hủy bỏ, tôi không còn là vợ chưa cưới của anh nữa."

Lãnh Thiếu Khiêm nghe được lời này của Vu Tiểu Manh, tức thì lạnh lùng trừng mắt nhìn Vu Tiểu Manh. Anh ta vươn tay nắm hai má cô ấy, bóp thật mạnh, ngay lập tức biến cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra của Vu Tiểu Manh thành cái miệng gà con.

Lãnh Thiếu Khiêm giống như một con dã thú bị kích thích, với một đôi mắt đào hoa quyến rũ, đầy sự thù địch làm cho người ta sợ hãi.

"Vu Tiểu Manh, mẹ nó, cô nói thêm câu nữa cho bổn thiếu gia xem?"

Vu Tiểu Manh bị bóp má đau đến phát run, nhưng vẫn không phục nói: "Cứ ói đó."

Vì má cô ấy bị bóp nên phát âm của Vu Tiểu Manh hơi lung tung.

"Cứ nói đó" lại bị Vu Tiểu Manh mơ hồ nói thành "cứ ói đó".

Không thể nói rõ ràng, Vu Tiểu Manh vỗ vào mu bàn tay của Lãnh Thiếu Khiêm đang bóp má mình.

Cô ấy quát lớn:

"Buông tay."

Lãnh Thiếu Khiêm nhìn chằm chằm Vu Tiểu Manh một cách u ám tàn bạo, trong mắt hiện lên vẻ tức giận làm cho người ta kinh hãi.

"Vu Tiểu Manh, từ ngày cô trêu chọc tôi, trò chơi đã bắt đầu! Cô muốn kết thúc sao? Nghĩ hay thật!"

"Hơn nữa, cô còn đang mang thai con của tôi. Muốn kết thúc, cô cũng phải giao con cho tôi!"

Sau khi Lãnh Thiếu Khiêm nói xong, anh ta thả bàn tay đang bóp má của Vu Tiểu Manh.

Vu Tiểu Manh đưa tay xoa xoa gò má đau nhức, trừng mắt nhìn Lãnh Thiếu Khiêm, tức giận nói:

"Anh mơ đi! Lãnh Thiếu Khiêm, đứa nhỏ là của tôi! Anh đừng mơ tôi giao nó cho anh!"

Vu Tiểu Manh cẩn thận bảo vệ bụng của mình, sợ rằng Lãnh Thiếu Khiêm sẽ lại gây bất lợi cho đứa trẻ trong bụng cô ấy.

"Của cô?"

Lãnh Thiếu Khiêm đột nhiên nhìn Vu Tiểu Manh với vẻ chế giễu, cười khẩy nói:

"Vu Tiểu Manh, từ lúc ông già ra lệnh cho bác sĩ không được phá bỏ đứa con của cô, đứa nhỏ này đã không còn thuộc về cô nữa."

Người phụ nữ ngây thơ.

Cô ấy thực sự nghĩ rằng mình có thể giữ lại đứa trẻ sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK