Nguyễn Tri Hạ lúng túng nói xong câu này thì xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lần đầu tiên trong đời, vì lảng tránh vấn đề Nguyễn Tri Hạ mà phải nói dối.
Bởi vì nhìn thấy hai người như hai đứa trẻ chưa trưởng thành tranh giành tình cảm, cô liền bó tay toàn tập.
Cô muốn yên tĩnh.
Nguyễn Tri Hạ vừa rời đi.
Tư Mộ Hàn và Mặc Thâm liếc nhìn nhau, sắc mặt của hai người đều không hẹn mà cùng trở nên thâm trầm.
Trên người Tư Mộ Hàn mặc đồ bệnh nhân màu xanh nhạt, nhưng lại cực kỳ toát ra khí chất.
Chẳng hề thua kém khi đứng trước mặt Mặc Thâm đang mặc bộ đồ chỉnh tề.
Mặc Thâm và Tư Mộ Hàn có chiều cao xêm xêm nhau.
Hai người đứng cạnh nhau như hai cây đại thụ che trời, sừng sững ở một phương, ánh mắt giao nhau như sấm chớp, như thể một giây sau, trên bầu trời sẽ bắn ra tia lửa.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, dường như trong không khí đang tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc.
Tư Mộ Hàn híp đôi mắt lạnh lùng cảnh cáo: "Tôi mặc kệ anh hận tôi đến cỡ nào, nhưng Hạ Hạ vô tội. Là một người đàn ông, đừng nên giận cá chém thớt lên một người phụ nữ."
Mặc Thâm hờ hững cười khẩy nói: "Tư Mộ Hàn, tôi thừa nhận là tôi rất hận anh, nhưng ở trong lòng tôi, anh không địch lại một phần của Hạ Hạ, nên tôi sẽ không vì anh mà tổn thương Hạ Hạ."
2011
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn Mặc Thâm: "Vậy thì tốt."
Mặc Thâm tà mị nhìn Tư Mộ Hàn: "Tư Mộ Hàn, nếu anh là một người đàn ông thì hãy cạnh tranh công bằng với tôi!"
Tư Mộ Hàn khinh thường nhìn Mặc Thâm: "Cạnh tranh công bằng với anh ư?"
"Anh vẫn chưa xứng đâu."
Hạ Hạ là người phụ nữ của anh, tại sao phải cạnh tranh công bằng với anh ta.
"Ha..."
Mặc Thâm đã sớm dự đoán Tư Mộ Hàn sẽ trả lời như vậy, nhưng anh ta cũng không vội, mà từ tốn nói: “Đáng tiếc là đã quá muộn rồi, Hạ Hạ đã đồng ý cho tôi cơ hội cạnh tranh công bằng với anh trong vòng một năm.
Nói cách khác, Tư Mộ Hàn, bây giờ Hạ Hạ đã không thuộc về ai, nên anh hãy an phận một chút, đừng động tay động chân với cô ấy"
Anh ta và anh đều là người theo đuổi, dựa vào cái gì mà anh lại được ôm hôn, trong khi anh ta chỉ biết trơ mắt đứng nhìn?
Anh ta sẽ không trơ mắt đứng nhìn Hạ Hạ lại rơi vào vòng tay của Tư Mộ Hàn lần nữa.
"Không thể nào!"
Tư Mộ Hàn không tin rằng Nguyễn Tri Hạ sẽ đồng ý cho Mặc Thâm cơ hội để theo đuổi cô.
Cô yêu anh nhiều như vậy, sao có thể cân nhắc đến việc chấp nhận người đàn ông khác.
"Có gì mà không thể?"
Mặc Thâm đất hai tay vào túi, nhìn vẻ mặt kiên định của Tư Mộ Hàn, rồi cười khẩy.
"Tư Mộ Hàn, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng anh có thể đứng yên ổn ở đây là do ông trời thật sự chiếu cố đến anh à?"
Tư Mộ Hàn luôn suy nghĩ tỉ mỉ nghe thấy câu nói này của Mặc Thâm thì nhanh chóng nghe ra đầu mối, anh kiêu ngạo nhìn chằm chằm anh ta, lạnh lùng chất vấn:
"Ý anh là sao?"
"Ý tôi là sao ư?"
Mặc Thâm cười mờ ám: "Tư Mộ Hàn, tôi nghĩ anh thông minh như vậy, chắc không cần tôi nói ra thì anh cũng hiểu rõ, sở dĩ anh có thể sống yên ổn đều nhờ hết vào Hạ Hạ."
Mặc Thâm vừa dứt lời, trái tim của Tư Mộ Hàn như hồ nước bị ai đó ném một viên đá xuống, nhất thời tạo ra từng gợn sóng.
Đúng như lời Mặc Thâm nói, anh thông minh như vậy, không cần phải nói quá rõ thì anh cũng có thể đoán ra.
Chắc chắn vì cứu anh, Hạ Hạ đã đồng ý một số yêu cầu của Mặc Thâm.
Tư Mộ Hàn nhanh chóng rũ mắt, đôi mắt sâu như biển kia bỗng chốc bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm.
Anh cứ đứng cụp mắt như vậy, hơi lạnh trên người dần dần lan ra ngoài không khí.
Mặc Thâm vẫn ung dung đứng ở đó, cảm nhận được bây giờ trong lòng Tư Mộ Hàn đang dao động, anh ta cười mỉa mai, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
"Không có Hạ Hạ, Tư Mộ Hàn anh chẳng có thứ gì cả."
Không có Hạ Hạ, Tư Mộ Hàn anh chẳng có thứ gì cả.
Câu nói này như câu thần chú, in sâu vào tâm trí của Tư Mộ Hàn.
Đúng vậy.
Không có Hạ Hạ, Tư Mộ Hàn anh thật sự chẳng có gì cả...
Vì thế...
Tư Mộ Hàn đột nhiên ngước mắt lên nhìn Mặc Thâm, đôi mắt sâu thẳm hiện lên tia tự tin khiến Mặc Thâm cảm thấy vô cùng chói mắt.
Tư Mộ Hàn nhếch miệng cười nói: "Anh nói đúng. Không có Hạ Hạ, Tư Mộ Hàn tôi chẳng có thứ gì cả."
"Vậy nên Hạ Hạ là của tôi. Cho dù cô ấy đã đồng ý cho anh cơ hội theo đuổi cô ấy thì anh có thể làm được gì?"