Tuy rằng từ nhỏ quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng lớn lên dần dần xa lánh, không có ấn tượng gì.
Ông ta ghét những cuộc hôn nhân sắp đặt, đó là lý do tại sao ông ta nhất quyết không kết hôn với Thư Mạn.
Chỉ là sau đó...
"Nhưng Tấn Trạch, em hối hận rồi. Em hối hận vì đã đồng ý cùng anh ra nước ngoài. Nếu không có em, anh vẫn là cậu chủ lớn cao cao tại thượng của nhà họ Tư."
"Anh sẽ không phải là đứa con bất hiếu trong miệng mọi người, và cũng sẽ không bị người ta chỉ trỏ sau lưng."
"Tấn Trạch, anh biết không, mỗi khi nghe ai đó mắng Gia Lạc là con riêng, lòng em khó chịu lắm."
Màn diễn khóc của Đinh Kha khiến Tự Tấn Trạch cảm thấy đau lòng.
Ông ta duỗi tay ôm eo bà ta, tự trách nói: "Tiểu Kha, em đừng nghĩ nhiều như vậy, không phải lỗi của em, là lỗi của anh, là do lúc đó anh không nghĩ nhiều nên mới cưới Thư Mạn."
"Anh không nên thỏa hiệp. Nếu anh dũng cảm hơn vào thời điểm đó, em sẽ không..."
Tư Tấn Trạch chưa kịp nói xong, Đinh Kha đột nhiên che miệng ông ta và lắc đầu trong nước mắt: "Không..."
"Không phải như thế!
“Tấn Trạch, anh không làm gì sai, là em sai, đáng lẽ em không nên ở Hàng Thành sau khi anh kết hôn.
Đáng lẽ ra, em phải đi thật xa để không cho anh tìm thấy em, để bây giờ anh sẽ không phải trở thành người không có quê hương, và Gia Lạc sẽ không bị gọi là con ngoài giá thú."
Đinh Kha khóc lóc thảm thương, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng, Tư Tấn Trạch nhìn mà như muốn tan nát cõi lòng.
Đầu óc Tư Tấn Trạch không khỏi nóng lên, nói: "Tiểu Kha, em yên tâm, anh sẽ không để người ta nói Gia Lạc là con ngoài giá thú nữa."
Đinh Kha ngơ ngác nhìn ông ta: "Tấn Trạch, ý anh là gì?"
Tư Tấn Trạch khó chịu cúi đầu xuống, nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ của Đinh Kha vừa rồi, ông ta không khỏi quyết tâm hơn.
Ông ta vươn tay ôm mặt Đinh Kha, trịnh trọng nói: "Tiểu Kha, anh quyết định sẽ trở lại nhà họ Tư."
"Cái gì?"
2
.
Đinh Kha kinh ngạc nhìn ông ta, lo lắng hỏi: "Nhưng anh đã bị bố anh cắt đứt quan hệ, sao anh có thể trở về được?"
Tư Tấn Trạch nói: "Anh có cách riêng của mình."
Bây giờ Mộ Hàn mất rồi, chắc hẳn nhà họ Tư đang rối ren, ông ta cũng nên quay về.
"Tấn Trạch..."
Đinh Kha có vẻ rất xúc động: "Em thực sự rất vui cho anh nếu anh có thể trở
lại nhà họ Tư."
“Tiểu Kha, bao năm qua anh đã khiến em chịu oan ức, ngay khi trở về nhà họ Tư, anh sẽ cưới em, để không ai dám nói em là kẻ thứ ba hay Gia Lạc là con ngoài giá thú nữa.
Anh muốn nói với mọi người rằng em, Đinh Kha, là tình yêu chân thành suốt cuộc đời anh."
Đinh Kha cảm động nhào vào vòng tay của Tư Tấn Trạch, rõ ràng là hạnh phúc muốn chết, nhưng ngoài miệng lại nói như đang nhân nhượng vì toàn cục.
"Tấn Trạch, em không quan tâm có hôn lễ hay không, em chỉ muốn ở bên anh đường đường chính chính thôi."
Tư Tấn Trạch càng cảm thấy áy náy khi nghe điều này.
Ý nghĩ muốn trở lại nhà họ Tư càng mạnh mẽ hơn.
Đinh Kha cảm nhận được suy nghĩ của Tư Tấn Trạch, dựa vào vòng tay ông ta, đôi mắt dịu dàng của bà ta lóe lên một tia thành công.
Tư Mộ Hàn nhận được một cuộc gọi từ Quan Diêm, nói rằng Tư Tấn Trạch muốn trở lại nhà họ Tư, anh đã nở nụ cười bí hiểm.
Tư Mộ Hàn trả lời Quan Diêm trên điện thoại: "Nếu ông ta muốn trở về, cậu cứ để ông ta trở về."
"Nhưng nếu ông ta muốn kết hôn với người phụ nữ đó, cậu cứ bảo ông ta chết tâm đi!"
"Chỉ cần Tư Mộ Hàn tôi còn sống ngày nào, tình nhân của ông ta sẽ không bao giờ vào được cánh cửa của nhà họ Tư."
"Ngoài ra, hãy chú ý đến những hành động gần đây của bà ta. Khi tôi bị đánh bom hồi đó, nếu có bà ta tham gia vào, vậy thì chứng tỏ phải có người chống lưng cho bà ta, nếu không bà ta không dám xuống tay với tôi đâu!"
"Vâng."
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Quan Diêm, Tư Mộ Hàn đứng bên cửa sổ phòng bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ và dưới lầu, đám đông nhỏ như con kiến, đôi mắt lạnh lùng cao ngạo kia nheo lại một cách hung hiểm.
Sau năm năm điều tra, cuối cùng anh cũng tìm ra kẻ đã hãm hại mình khi đó.
Anh ngàn tính vạn tính, nhưng lại không tính đến Đinh Kha.
Người phụ nữ đó, lúc trước anh thực sự đánh giá thấp bà ta rồi.
Vốn dĩ chỉ có điều tra chuyện mẹ anh đụng phải mẹ vợ, anh cũng không muốn tìm hiểu nhiều chuyện liên quan đến người phụ nữ đó.