Cứ như vậy, chiến tranh lạnh đầu tiên kể từ khi hai người lấy nhau diễn ra gần nửa tháng.
Sau nửa tháng, Nguyễn Tri Hạ đã vẽ tổng cộng tám bản thảo thiết kế, mỗi phong cách không được trùng lặp, có phong cách bình thường, có phong cách công sở, mỗi bộ đều có màu sắc khác nhau và kiểu dáng khác nhau.
KO
Buổi sáng ngay khi đến công ty, Nguyễn Tri Hạ đã được Hoa Hy dẫn đến M.S.
Lần trước đến đây cùng Cao Đồng Đồng, cô chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi, nhưng bây giờ cô lại đến với tư cách là một nhà thiết kế.
Tâm lý hoàn toàn khác biệt.
Nguyễn Tri Hạ và Hoa Hy cùng nhau ngồi trong phòng họp, chờ đợi sự xuất hiện của Mộ Tư.
Sau khi chờ đợi gần nửa giờ, Mộ Tư đã đến muộn.
Mộ Tư vẫn đeo chiếc mặt nạ bạc che kín cả khuôn mặt, nhưng cảm giác mà Mộ Tư mang lại cho Nguyễn Tri Hạ hôm nay hoàn toàn khác với lần trước.
Cũng không biết có phải cô nghĩ nhiều không.
Cô luôn cảm thấy sự lạnh lùng sâu thẳm toát ra từ lớp mặt nạ, Mộ Tư hôm nay thật giống như vị thần Tu La ở dưới địa ngục.
Rõ ràng là cô không thể nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông nhưng cô có trực giác người đàn ông này đang tức giận, còn là vô cùng tức giận.
Cô không khỏi lo lắng hôm nay không phải là thời điểm thích hợp để gặp mặt.
Khi Hoa Hy nhìn thấy Mộ Tư, cô ta lập tức đứng dậy và cúi chào người đàn ông để thể hiện sự tôn trọng của mình dành cho anh.
"Ngài Mộ Tư, chúng tôi đến từ công ty Hoa Khê, hôm nay đến đây là muốn bồi tội với ngài."
Mộ Tư phớt lờ Hoa Hy, đôi mắt dưới lớp mặt nạ lạnh như băng.
Hoa Hy hơi xấu hổ, nhưng cô ta vẫn tiếp tục nói một cách hào phóng: “Ngài Mộ Tư, mong ngài cho tôi xin lỗi vì sai lầm lần trước.
Và cũng mong ngài cho Hoa Khê thêm một cơ hội nữa, tôi đảm bảo rằng anh sẽ thích thiết kế lần này."
Mộ Tư chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Hoa Hy, nhưng vẫn không nói gì.
Thay vào đó anh bước đến chiếc ghế sô pha đối diện và ngồi xuống.
Hai chân thẳng tắp xếp chồng lên nhau một cách tao nhã, đột nhiên trên sườn mặt giống như xuất hiện hào quang.
"Ngài Mộ Tư..."
Hoa Hy định nói gì đó nhưng chưa kịp nói xong đã bị Mộ Tư lạnh lùng cắt ngang.
"Các người có cái gì để khiến tôi cho các người một cơ hội nữa?"
"Lẽ nào cảm thấy trùng quần áo một lần còn chưa đủ xấu hổ sao? Hử?"
Giọng điệu khinh thường của Mộ Tư khiến Nguyễn Tri Hạ khó chịu, cô đột nhiên đứng dậy.
"Ngài Mộ Tư, anh đừng vì một người mà đánh đồng cả một tập thể, sai lầm của chị Cao là do một mình chị ấy, không nên khiến cả Hoa Khê phải trả giá."
"A..."
Mộ Tư nhìn Nguyễn Tri Hạ chế nhạo, giọng nói kiêu ngạo khiến người ta muốn đánh người: "Cô là cái gì vậy?"
Nguyễn Tri Hạ đỏ mặt vì tức giận, cô bất mãn đáp trả lại người đàn ông.
"Ngài Mộ Tư, tôi không là gì cả, tôi là chỉ là một người bình thường!"
"Ồ."
"Vậy xin hỏi nếu cô chỉ là một người bình thường thì cô là cái quái gì mà có tư cách nói chuyện với tôi?"
Mộ Tư dường như có ác cảm với cô, anh nói như thể đang cầm một khẩu súng muốn bắn chết ai đó.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông nói chuyện độc ác như vậy.
Cái gì mà chỉ là một người bình thường thì là cái quái gì có tư cách nói chuyện với anh ta?
Mộ Tư xua tay: "Được rồi, rốt cuộc cô là cái gì, tôi không muốn biết, không còn việc gì nữa thì lăn đi."
Những gì anh nói điều kiêu ngạo và ngạo mạn đến cực điểm.
"Chờ đã, ngài Mộ Tư!"
Hoa Hy không muốn bỏ lỡ khách hàng lớn này, nhanh chóng giao bản thảo do Nguyễn Tri Hạ vẽ cho anh: "Đây là bản thảo thiết kế của Nguyễn Tri Hạ, một nhà thiết kế mới đến từ Hoa Hy, mong anh xem qua."
Đôi mắt Mộ Tư nhàn nhạt liếc nhìn Hoa Hy rồi rơi vào bản thảo thiết kế trên tay.
Hoa Hy chân thành nói: "Chỉ cần một phút đồng hồ, mời xem một chút!"
Nguyễn Tri Hạ cũng thu nhanh vạt áo, nhìn Mộ Tư có vẻ mong đợi anh xem.