"Anh buông ra."
Cô vùng vẫy.
"Không buông."
Tư Mộ Hàn càng ôm chặt, chặt để nỗi khiến cô hít thở không thông, thắt lưng cũng sắp đứt doi.
"Anh mau buông ra."
Cô phồng má trợn mắt, miệng thở phì phò, hơi tức rồi đó.
"Tôi không buông"
Tư Mộ Hàn chơi xấu.
Nguyễn Tri Hạ chán nản, tức tối muốn đánh người.
Mới hôm qua còn buông lời sỉ nhục cô, bây giờ lại muốn ôm thì ôm sao?
Mơ đi!
Cô giơ tay, tát vào mặt Tư Mộ Hàn một cái thật vang: "Tôi nói anh buông ra, nghe không hiểu hả?"
Cô gào lên. Cô là người, không phải thú cưng của anh, cũng không phải món đồ chơi mà anh muốn làm gì thì làm!
Vui vẻ thì cho cô viên kẹo, không vui thì buông lời khó nghe.
Cô cũng có tự trọng mà!
Tuy một tát của Nguyễn Tri Hạ chẳng đau bao nhiêu, nhưng cũng đủ khiến không khí quanh người Tư Mộ Hàn hạ nhiệt đến điểm đóng băng.
Đôi mắt thâm thúy, lạnh lùng của anh nhìn cô chằm chằm, hệt như một con báo bị chọc giận, có thể nhào tới xé nát có bất cứ lúc nào.
Nguyễn Tri Hạ kinh hồn khiếp vía, nhưng không hề hối hận vì đã tát anh.
Đó là thứ anh đảng được nhận, ai bảo anh không chịu buông tay.
Cô hất mặt, ra vẻ kiên cường nói với Tư Mộ Hàn: "Làm sao? Có phải lại muốn giết tôi không? Tới đi! Bóp chết tôi luôn đi, để cho anh tối ngày cứ phải uy hiếp, nghi oan cho tôi."
Vừa dứt lời, hốc mắt của cô bỗng đỏ hết lên.
Sắc mặt cũng trắng bệch đi vài phần.
Nguyễn Tri Hạ khẽ liếc mắt nhìn xuống mắt cá chân đã sưng như móng heo, khóc không ra nước mắt.
Đau quả!
Vừa nãy vì quá kích động mà đụng phải chân rồi.
Sau đó, cô ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn thì lại tức cái lồng ngực.
Anh lúc nào cũng ngang ngược, không thèm nói lý như vậy.
Chuyện gì cô cũng phải nghe theo anh, anh nói đi hướng đông thì cô tuyệt đối không dám đi hướng tây.
Ở trong căn nhà này, anh chính là vua, nếu anh muốn giết cô thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn. tay.
Tư Mộ Hàn lẳng lặng nhìn cô, ngậm miệng không nói gì.
Nhìn gương mặt u ám như sắp nhỏ ra nước của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ hệt như đã chịu đủ rồi, vồ lấy tay người đàn ông, đặt lên cổ mình.
Cô gầm lên: “Anh bóp chết tôi luôn đi."
Tư Mộ Hàn muốn rút tay về, nhưng người phụ nữ trước mặt như có sức mạnh kinh người, cô siết chặt lấy tay anh, ra sức đặt lên cổ mình, hệt như muốn anh bóp chết cô đi, để có giải thoát đi.
"Anh bóp đi chứ!"
Gan của người phụ nữ trước mặt cũng lớn hơn rồi, cô gầm vào mặt anh lần nữa.
"Anh là con cháu của thứ rùa rụt cổ sao? Anh có giỏi thì bóp chết tôi đi!
Anh đúng là đồ khốn kiếp! Anh cho rằng cả thế giới này chỉ có mình anh là đáng thương nhất sao.
Anh cho rằng chân mình tàn, mặt mình bị hủy dụng thì mình chính là người có lý hả."
"Dựa vào đầu mà tôi phải ở yên đây để bị anh bắt nạt chứ. Nếu anh căm ghét thế giới này thì hủy diệt nó đi! Ở đây bắt nạt một cô gái yếu đuối như tôi thì có gì hay."
Nguyễn Tri Hạ nhẫn nhịn rất lâu rồi, bây giờ cô chỉ muốn phát tiết toàn bộ nỗi giận trong lòng ra ngoài thôi.
Dù sau đó người đàn ông này có vì vậy mà nổi điên hay không thì bây giờ cô cũng phải trút cơn giận của mình lên anh cái đã.
Tư Mộ Hàn bị một cô gái nhỏ nhắn mắng cho không nói lại được câu nào.
Anh bắt đầu tỉnh ra, rốt cuộc anh đã đối xử tệ bạc với cô gái này cỡ nào mà cô lại có nhiều oán niệm với anh như vậy?