“Vì những gì cô nói mà tôi đã hiểu lầm Hạ Hạ là một kẻ thích hư vinh, thậm chí tôi còn nghĩ người như cô ấy không xứng với anh Mộ Hàn.”
“Tôi còn…”
Đường Thanh Nhã như thể đang nói về điều gì đó rất xấu hổ, đột nhiên cô ta che mặt khóc thảm thiết vì nhục nhã hổ thẹn.
Sau khi Tư Mộ Hàn nghe những lời của Đường Thanh Nhã, anh chợt nhớ đến những gì Đường Thanh Nhã đã làm vào buổi sáng, không khỏi liên tưởng đến điều gì đó.
Khuôn mặt của anh lập tức u ám và đáng sợ, anh giơ chân lên đá Đại Nha một đá nữa.
Giọng anh lạnh như băng: “Thì ra là do cô đứng sau lưng bịa đặt mọi chuyện.”
Đại Nha lại bị đá vào ngực, cô ta ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ.
“Chị ơi, chị không sao chứ?”
Tiểu Nha vội vàng bước tới đỡ cô ta, nhìn khóe miệng Đại Nha bị chảy máu, Tiểu Nha có thể tưởng tượng được cú đá vừa rồi của cậu chủ tàn nhẫn như thế nào.
Tiểu Nha nhìn Tư Mộ Hàn và giải thích:
“Cậu chủ, chị tôi nói những lời này cũng không phải cố ý chửi bới mợ chủ, chị ấy chỉ thuận miệng nói mà thôi, là cô chủ Nhã, cô ta…”
Tiểu Nha còn chưa nói xong, Đường Thanh Nhã đã ngẩng đầu lên, ngừng khóc.
Cô ta muốn khóc nhưng không ra nước mắt, nhìn Tiểu Nha đầy ấm ức:
“Tiểu Nha, tôi đã làm gì để hai chị em cô bôi nhọ cho tôi thế này?”
“Tôi thừa nhận rằng tất cả những gì tôi làm vào buổi sáng là cố tình để khiêu khích Hạ Hạ. Tôi muốn cô ấy biết tôi đã từng thân thiết với anh Mộ Hàn như thế nào.”
“Tôi muốn cô ấy biết rằng tôi yêu anh Mộ Hàn hơn cả cô ấy.”
“Tôi không cam tâm nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu anh Mộ Hàn lấy tôi.”
“Nếu không phải vì những gì mấy cô nói về Hạ Hạ, tôi đã không làm những chuyện bốc đồng như vậy. Vừa rồi mấy cô còn cố ý lừa dối tôi, để tôi đắm chìm trong lòng tốt mà anh Mộ Hàn đối xử với tôi năm xưa.”
Sau khi nói mấy câu liên tiếp, Đường Thanh Nhã quay lại nhìn Tư Mộ Hàn với đôi mắt ngấn lệ.
Tư Mộ Hàn nhìn Đường Thanh Nhã, đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta không thể nhìn thấu cảm xúc của anh.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Đường Thanh Nhã bằng sự mỉa mai trong lòng.
Đúng là một tiết mục chó cắn nhau mà.
Nhưng sao cô thấy buồn cười thế nhỉ?
“Cô Nhã, cô…”
Tiểu Nha không ngờ Đường Thanh Nhã lại đổ hết tội lỗi lên đầu họ.
Rõ ràng là cô ta...
Đường Thanh Nhã nhìn thấy Tư Mộ Hàn cứ nhìn mình, đôi mắt đen sâu thẳm kia như có thể nhìn thấu lòng người.
Sực nhớ ra mình tức giận đến mức chạy ra ngoài, Tư Mộ Hàn cũng không đuổi theo.
Trái tim Đường Thanh Nhã không khỏi nhói lên, đồng thời, cô ta cũng thấy bất an.
Linh tính mách bảo rằng mưu kế của cô ta đã bị anh Mộ Hàn nhìn thấu rồi.
Ngay cả những gì đã xảy ra ngày hôm qua, có thể anh đã...
Nghĩ đến đây, trong mắt Đường Thanh Nhã không khỏi hiện lên một tia u ám.
Loay hoay một hồi, dường như cô ta đã nghĩ ra điều gì đó, sau khi vươn tay nắm lấy vạt áo, cô ta cắn môi cúi đầu với Tư Mộ Hàn.
Cô ta chủ động thừa nhận âm mưu của mình: “Anh Mộ Hàn, xin lỗi, em đã khiến anh phải thất vọng rồi.”
“Em không còn là Tiểu Nhã tốt bụng trong mắt anh nữa. Cơ thể của em ô uế, ngay cả trong lòng cũng ô uế theo.”
Khi Đường Thanh Nhã nói rằng cơ thể cô ta bị bẩn, khuôn mặt của Tư Mộ Hàn đột nhiên tối sầm lại.
Hơi thở cũng lắng xuống rất nhiều.
Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ.
Cô nhìn nghiêng về phía Tư Mộ Hàn, thấy khuôn mặt anh tối sầm lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, như thể đang kìm nén điều gì đó.
Cô mím môi cụp mắt xuống, hàng mi dài hình rẻ quạt che đi cảm xúc trong mắt khiến người ta không thể biết được tâm trạng của cô lúc này là buồn, vui, tức giận hay đau đớn.
Cô chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhìn Đường Thanh Nhã, ngắt lời cô ta: “Tiểu Nhã, em đang nói cái gì vậy?”
Đường Thanh Nhã lắc đầu, hai giọt nước mắt trong veo rơi trên má, cô ta nở nụ cười gượng gạo với Tư Mộ Hàn:
“Anh Mộ Hàn, đừng ngắt lời em, em biết mình đang nói gì.”
“Anh cũng đừng giả bộ không biết gì. Em biết, anh Mộ Hàn rất thông minh, sao lại không phát hiện ra được chứ.”
“Sự ghen tuông khiến em trở nên xấu xí, khiến em không giống chính mình nữa.”
“Nhưng em vẫn không cam tâm, em tự cho mình có thể lừa dối, tự cho mình thông minh mà bày trò trước mặt anh Mộ Hàn, giờ nghĩ lại thật là ngu xuẩn.”
Đường Thanh Nhã đưa tay lau nước mắt rồi lại tiếp tục:
“Anh Mộ Hàn, anh không cần phải cảm thấy mình nợ em. Chuyện xảy ra lúc đó đều là do em tự ý, em phải gánh chịu hậu quả, không liên quan gì đến anh.”
Những gì cô ta nói rất thánh thiện và thâm minh đại nghĩa.
Đổ mọi trách nhiệm về mình, bảo Tư Mộ Hàn không cần tự trách mình hay cảm thấy tội lỗi.
Mỗi lần Đường Thanh Nhã nói một lời, sắc mặt của Tư Mộ Hàn càng thêm ảm đạm, cho đến cuối cùng, vẻ mặt u ám như muốn chảy ra nước.
Tư Mộ Hàn giận dữ hét lên: “Đủ rồi, Tiểu Nhã, đừng nói nữa.”
Đường Thanh Nhã bị quát cho không nói được lời nào, cô ta cụp mắt xuống, nước mắt lặng lẽ rơi.
Khi Tư Mộ Hàn nổi giận, Nguyễn Tri Hạ vô thức ngước mắt lên và liếc nhìn anh.
Sau đó, cô liếc nhìn Đường Thanh Nhã đang khóc, trái tim cô như bị một tảng đá đè nặng.
Thật áp lực.
Đường Thanh Nhã này tâm cơ quá sâu, cô đã đánh giá thấp cô ta rồi.
Cô ta biết Tư Mộ Hàn ít nhiều đã hiểu được âm mưu của cô ta lúc sáng nên chủ động thừa nhận.
Trong lúc thừa nhận, cô ta cố tình nói rằng cơ thể mình bị bẩn, để nhắc Tư Mộ Hàn về những gì đã xảy ra với cô ta.
Dù Tư Mộ Hàn rất thất vọng vì những gì cô ta đã làm nhưng anh cũng không thể trách cô ta được, dù sao thì trong lòng Tư Mộ Hàn, cô ta đã từng rất thiện lương.
Cô ta đang gián tiếp nói với Tư Mộ Hàn rằng lý do khiến cô ta trở nên mưu mô như vậy là vì những chuyện cô ta đã gặp phải.
Đối với câu cuối cùng, âm mưu còn sâu hơn.
Cô ta đã thành công khơi gợi cảm giác tội lỗi trong lòng Tư Mộ Hàn đối với cô ta.
Quả nhiên.
Nguyễn Tri Hạ chỉ mới nghĩ vậy thì đã nghe Tư Mộ Hàn nói với Đường Thanh Nhã một cách đầy áy náy: “Tiểu Nhã, sau này không cho phép em nói những chuyện này nữa.”
“Là Tư Mộ Hàn anh đã không giữ lời hứa, không bảo vệ em, là anh có lỗi với em.”
“Mặc dù những gì em làm sáng nay đã khiến anh thất vọng nhưng anh có thể hiểu được.”
“Nhưng Tiểu Nhã, anh mới là người có lỗi với em, chính anh cũng là người đã lỡ hẹn.”
Tư Mộ Hàn nói lớn:
“Anh không quan tâm em có cố ý hay không, hôm nay anh sẽ nói rõ, cho dù em có làm cái gì đi nữa cũng không thể chia rẽ anh và Hạ Hạ.”
Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ vào lòng, không hề che giấu tình yêu của anh dành cho cô.
Trong lời nói của anh còn kèm theo ý khuyên nhủ và cảnh cáo.
“Cho nên, Tiểu Nhã, dừng lại đúng lúc đi, em vẫn là người nhà thân thiết nhất với Tư Mộ Hàn này.”