Tống Thanh Phong thì khá bình tĩnh, dù sao anh ấy đã tận mắt thấy người nào đó ôm người tiến vào bệnh viện, lại bảo người đá cửa phòng của chị mình thế nào.
Khi Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại thì đã hơn tám giờ tối.
Má Lâm gần như là một tấc cũng không rời mà trông coi cô, vừa nhìn thấy đôi mắt của cô giật giật, lập tức mừng rỡ đứng lên: "Mợ chủ, cô tỉnh rồi sao?"
Má Lâm rất là kích động và vui sướng.
Bà ấy đã trông coi mợ chủ hơn nửa ngày, cô ngủ rất sâu, chắc hẳn là vết thương rất đau, mới có thể khiến cô ngủ một giấc hơn nửa ngày, trong thời gian này, hoàn toàn chưa từng tỉnh lại lần nào.
"Má Lâm..." Cổ họng của Nguyễn Tri Hạ có chút khàn khàn, thậm chí có chút chát chát.
Hơn nửa ngày không uống giọt nước nào, cổ họng của cô vô cùng khô, cô vừa lên tiếng, cổ họng khàn khàn đã vô cùng đau.
"Mợ chủ, cô đừng vội nói chuyện, uống nước thông giọng trước đã."
Má Lâm bưng một ly nước ấm tới, bên trong ly trước có một cái ống hút, bà ấy đưa ống hút đến bên miệng của Nguyễn Tri Hạ, ra hiệu cô mau uống nước đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ly nước trước mắt, không hiểu miệng hốc mắt vô cùng khô khốc, căng căng, rất là khó chịu.
Cô cũng quên mất đã bao nhiêu năm cô không cảm thấy ấm áp như vậy.
Miệng nhỏ của cô khẽ hút, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.
Cũng không biết là bởi vì cảm động hay là bởi vì vết thương phía sau quá đau, trong mắt cô rơm rớm nước mắt.
"Mợ chủ, cô đây là?"
Má Lâm nhìn thấy đáy mắt của Nguyễn Tri Hạ rơm rớm nước mắt, đau lòng không thôi: "Có phải rất đau hay không?"
Cũng không biết là ai nhẫn tâm như vậy, đánh mợ chủ của bà ấy thành thế này.
Từ sau khi cậu chủ đưa mợ chủ về xong thì không còn quay về nữa.
Sau khi uống nước ấm thông giong xong, Nguyễn Tri Hạ cảm giác cổ họng của mình tốt hơn nhiều.