Cô ấy vội vàng mở miệng nói: “Không cần, tôi cũng rất thích đảo Tình Yêu, chúng ta đi cùng Hạ Hạ đi.”
Dường như là anh ta thật sự muốn kết hôn với cô ấy, chứ không phải chỉ bởi vì muốn chịu trách nhiệm với hai mẹ con bọn họ.
Rõ ràng là chỉ cần lãnh giấy chứng nhận cái là xong chuyện rồi, nhưng anh ta lại không làm thế.
Anh ta, thật sự rất nghiêm túc đối tốt với cô ấy.
Như vậy đã là tốt lắm rồi.
Sao cô ấy có thể không biết xấu hổ đòi đi nơi khác được nữa chứ, huống hồ, cô ấy cũng không có nơi nào tốt hơn để lựa chọn.
Cô ấy đã từng nghe qua về đảo Tình Yêu, là một cái đảo nhỏ xinh đẹp, tới đó chụp ảnh cưới cũng khá tốt.
“Vậy cứ quyết định thế đi.” Nguyễn Tri Hạ thấy hai người đồng ý, lập tức vui sướng đến nỗi mặt mày hớn hở, cô nhìn về phía Tư Mộ Hàn, nói với anh.
“Tư Mộ Hàn, anh mời thêm một nhiếp ảnh gia nữa nhé, cậu út cũng sẽ đi cùng chúng ta.”
Tư Mộ Hàn gật gật đầu: “Ừm. Đợi lát nữa anh sẽ gọi điện liên hệ với Quan Diêm, kêu cậu ta hẹn trước thêm một nhiếp ảnh gia nữa.”
“Được được.”
Nguyễn Tri Hạ cười tủm tỉm rồi gật đầu.
Mộc Quý Bạch và Dương Tiêu không ý kiến.
Sau đó, bữa ăn sáng qua đi, Mộc Quý Bạch nói muốn đưa Bánh Trôi về nhà bái tế ba mẹ.
Nên nói lời tạm biệt trước.
Nguyễn Tri Hạ cũng chợt nhớ ra đã lâu rồi mình không về bái tế bà ngoại và ông ngoại, nên nói sẽ trở về cùng anh ta.
Tư Mộ Hàn có việc ở công ty, nên không đi.
……
Văn phòng chủ tịch M.S.
Tư Mộ Hàn ngồi trong căn phòng rộng lớn, cụp mắt nhìn tập tài liệu trên bàn mà Quan Diêm đưa tới từ sáng sớm.
Mặt trên viết rất rõ ràng, rằng hơn hai mươi năm trước, mẹ anh có quen biết một người đàn ông tên A Viêm.
Quan hệ giữa hai người, dường như cũng không tệ lắm.
Mà người tên A Viêm kia, lại có ngoại hình giống hệt với chú của anh, là Tư Thiên Dật.
Trên đó còn có ghi chép, mẹ của anh, năm ấy lúc quen biết A Viêm, đã từng đi khám thai tại bệnh viện phụ sản.
Cùng năm đó, mẹ biến mất gần chín tháng.
Sau khi xuất hiện, đứa trẻ trong bụng mẹ đã không còn nữa.
Một năm sau, mẹ gả cho Tư Tấn Trạch, và cũng cùng năm đó, bọn họ thụ thai trong ống nghiệm.
Mấy năm sau, chú của anh là Tư Thiên Dật vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài.
Mãi cho đến khi anh mười hai tuổi, vào năm bị bắt cóc, Tư Thiên Dật mới về nước.
Sau khi về nước, Tư Thiên Dật cũng chưa từng bước chân ra khỏi cửa.
Dường như là tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Nếu không phải anh tình cờ tra được Đinh Kha có liên quan đến anh, anh cũng không thể biết về người chú thần bí kia của mình, che giấu rất kỹ.
Xem ra, cái chết của mẹ anh năm đó là giả, nhất định chính là một kiệt tác của ông ta.
Mười hai năm.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, anh phát hiện ra mẹ mình vẫn còn sống.
Mỗi khi nửa đêm nằm mơ thấy mẹ nằm trên vũng máu, anh lại bừng tỉnh.
Anh, rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể xác định được chuyện mẹ đang ở trong tay người chú đó?
Ánh mắt anh đột nhiên dừng lại trước một dòng chữ bên trong tài liệu, Tư Mộ Hàn híp mắt lại, trong mắt bỗng xẹt qua một tia quỷ dị.
Có lẽ, để ông ta tự xác nhận sẽ tốt hơn.
Tư Mộ Hàn chống cằm, hơi hơi trầm tư một chút.
……
Câu lạc bộ Dạ Sắc, trong một căn phòng.
Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, Mặc Thâm đi tới trước căn phòng mà Tư Mộ Hàn đã đặt trước.
Nhìn Tư Mộ Hàn đã tới trước một bước, khuôn mặt gian tà của Mặc Thâm bỗng hiện lên nụ cười như có như không.
Anh ta bước vào, nhìn Tư Mộ Hàn đang pha trà, nói với giọng điệu hài hước: “Ngọn gió nào lại khiến anh chủ động hẹn gặp tôi thế này?”
Tư Mộ Hàn cụp mắt xuống, dùng nước đã rửa sạch lá trà rửa chén trà, cũng không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói một câu:
“Ngồi đi.”
Mặc Thâm cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống sô pha đối diện Tư Mộ Hàn, hai chân trùng xuống, đôi chân dài bắt chéo nhau, đung đưa một cách tùy ý.
Cặp mắt màu nâu kia thản nhiên nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn, giọng điệu có chút lười biếng.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Tư Mộ Hàn rót đầy một chén trà rồi đẩy đến trước mặt anh ta, sau đó nói với giọng bĩnh tĩnh không một gợn sóng:
“Tôi tới là để thông báo với anh, tôi muốn tái hôn với Hạ Hạ.”
“Tái hôn? Tư Mộ Hàn, anh đang mơ mộng hão huyền sao?”
Khoảnh khắc đó, cặp mắt Mặc Thâm lập tức nheo lại, đáy mắt cũng hiện lên tia lạnh lẽo, anh ta dường như cũng không lo lắng, nhẹ nhàng đáp:
“Cô ấy đã đồng ý với tôi, trong vòng một năm sẽ không tái hôn với anh.”
Tư Mộ Hàn ngước mắt, hờ hững liếc nhìn anh ta một cái xong mới từ từ cụp mắt xuống, anh duỗi tay bưng chén trà nhỏ nhắn tinh xảo lên, đặt bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Mặc Thâm, người cứu tôi là Bạch Tuyền, không phải anh. Anh lợi dụng lòng tốt của Bạch Tuyền để tới bức cô ấy phải cho anh cơ hội theo đuổi cô ấy, anh thật không biết xấu hổ quá đấy.”
“Tôi biết xấu hổ hay không, cần anh phải quản sao!” Bị tình địch giáo huấn cho một trận, Mặc Thâm lạnh mắt, nói với giọng điệu châm chọc:
“Là ai vô dụng như vậy, nằm đó, mặc người ta xâu xé.”
“Tóm lại Hạ Hạ đã đồng ý với tôi rồi, các người đừng mơ tới chuyện bội ước!” Mặc Thâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn anh ta: “Mặc Thâm, tôi tới đây là để thông báo với anh, không phải tới để trưng cầu ý kiến của anh, anh đồng ý cũng được, mà không đồng ý cũng thế, chuyện tôi và Hạ Hạ tái hôn là điều tất nhiên. Nếu anh đồng ý thì tới uống chén rượu chúc mừng, tôi sẽ không ngại để một chỗ ngồi cho anh.”
“Tư Mộ Hàn, các người định bội ước sao?”
Xem như Mặc Thâm đã nghe hiểu, hóa ra anh là đang áp đảo tinh thần anh ta.
“Tôi phải đi hỏi Hạ Hạ mới được, xem có phải cô ấy định không nói chuyện gì hết như vậy không!” Anh ta đứng dậy, dứt lời đã muốn quay người rời đi.
Tư Mộ Hàn bất ngờ buông thõng chén trà, nhìn về phía Mặc Thâm quát: “Mặc Thâm! Anh đứng lại đó!”
Nhưng Mặc Thâm mặc kệ Tư Mộ Hàn, vội vã sải bước đi ra ngoài.
Có điều, ngay thời khắc anh ta chuẩn bị bước ra khỏi ngưỡng cửa, phía sau lại truyền đến giọng nói trầm thấp không gợn sóng của Tư Mộ Hàn.
Anh nói: “Mặc Thâm, mẹ vẫn chưa chết, anh có biết không?”
“Anh nói cái gì?”
Tức khắc, sắc mặt Mặc Thâm lập tức thay đổi, anh ta đột nhiên xoay người lại, quay về chỗ ngồi, đứng ở đó, nhìn Tư Mộ Hàn bằng ánh mắt khó tin, anh ta không thể tin được những gì mình vừa mới nghe.
“Mẹ không chết, năm đó, có người cố tình tạo ra hiện trường giả là mẹ đã chết, lừa chúng ta suốt mười mấy năm.”
Tư Mộ Hàn lặp lại.
“Là ai!”
Mặc Thâm cắn răng hỏi.
“Là ba ruột của anh.”
Mặc Thâm lập tức ngẩn ngơ, anh ta có vẻ không thể hiểu nổi, lẩm bẩm: “Ba ruột của tôi sao?”
Hai mươi tám năm nay, đây là lần đầu tiên anh ta nghe về từ ba này.
Ba của anh ta, là ai?
Mặc Thâm nhìn về phía Tư Mộ Hàn, mở miệng hỏi: “Anh biết ba ruột của tôi là ai?”
Tư Mộ Hàn nhìn anh ta nói với vẻ thần bí: “Đương nhiên là biết.”
Hai tay Mặc Thâm chống xuống bàn trà, cúi mặt sát mặt Tư Mộ Hàn, trong đôi đồng tử màu nâu lộ ra sự khẩn trương, mở miệng hỏi với vẻ gấp gáp:
“Là ai?”
Cặp mắt dài hẹp của Tư Mộ Hàn nhìn anh ta đầy tính toán: “Trước tiên anh phải đồng ý với tôi, anh không được dây dưa với Hạ Hạ nữa, như vậy tôi sẽ nói sẽ anh nghe người đó là ai.”
Mặc Thâm tức đến nỗi chửi thề: “Tư Mộ Hàn, anh có biết xấu hổ không?”
Tư Mộ Hàn bình tĩnh nhìn anh ta nhún nhún vai, hoàn toàn không cảm thấy bản thân vô sỉ chút nào.
Mặc Thâm nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn hồi lâu, sau rồi mới cười nói:
“Anh không nói cho tôi nghe, tôi có thể tự mình đi điều tra cũng được!”
“Muốn tôi từ bỏ Hạ Hạ, đời này, không thể!” Mặc Thâm khí phách nói.
Mà mặt Tư Mộ Hàn lập tức đen lại.