“Không những vậy, nó còn hại chết Thành Nhi của con! Thành Nhi cũng là cháu của ba mà.”
“Nói trắng ra thằng bé mới là cháu đích tôn của nhà họ Tư, thế mà ba lại thiên vị cho cái thằng đốn mạt không biết có phải là dòng máu của nhà họ Tự hay không kia.”
“Con chỉ hận lúc trước khi nó đang hôn mê đã không nhân cơ hội tiễn nó một đoạn đường, bởi vậy mới cho nó cơ hội hại chết Thành Nhi của con.”
Khuôn mặt Tư Tấn Trung vì oán hận mà trở nên thật hung ác.
Tựa như hận cùng cực, đau đớn đến cùng cực.
Đứa con trai yêu quý của ông ta đã chết, giờ đây ông ta giống như một con sói dữ, gặp ai cũng cắn.
“Mộ Thành là tự làm tự chịu.”
“Nếu nó không động vào cháu dâu của Tam Nhi thì sao lại chọc giận Tam
Nhi chứ.”
“Thành Nhi thích thì nó phải tặng cho Thành Nhi là lẽ thường tình, vốn dĩ tất cả mọi thứ của nhà Tự đều là của Thành Nhi.”
Tư Tấn Trung không hề cảm thấy con trai của ông ta đã làm sai.
Ông cụ tức giận đến mức tim đau nhói, không ngừng thở dốc: “Cái thằng nghiệt tử này, tư tưởng của mày đã bị lệch lạc rồi.”
“Loại người như mày không xứng làm tổng giám đốc của Đế Tư, tạo phải lấy lại quyền lợi của mày ở Đế Tư.”
Ông cụ cực kỳ thất vọng.
Vốn dĩ ông cụ tưởng rằng giao Đế Tư cho lão Nhị thì sẽ tạo thành thế cân bằng.
Nhưng không ngờ ngay từ đầu ông ta đã không có ý định tha cho Tam Nhi.
Còn nói đáng lẽ tất cả mọi thứ của nhà họ Tư phải thuộc về Mộ Thành.
Ông ta đang vọng tưởng một mình nuốt trọn nhà họ Tư à.
Dã tâm của ông ta thật lớn mà.
“Ông dám!”
Khuôn mặt Tư Tấn Trung trở nên dữ tợn rồi đi tới gần ông cụ.
“Mày xem tao có dám hay không.”
Ông cụ đi vòng qua bàn làm việc, cầm điện thoại trên bàn lên, định bấm số.
Tư Tấn Trung thấy vậy thì khuôn mặt hiện lên một vẻ tàn nhẫn.
Ông ta bước tới đẩy ông cụ ra, cầm điện thoại đập mạnh xuống đất.
“Tôi cho ông gọi điện thoại này, tôi cho ông bãi chức của tôi này, ông già chết giẫm.”
Tự Tấn Trung đạp mạnh liên tục lên chiếc điện thoại cho đến khi nó bị nát bấy mới hả dạ.
Ông cụ bị đẩy ngã xuống đất, nhìn thấy Tư Tấn Trung đập vỡ điện thoại, đã vậy còn mắng ông cụ là đồ chết giẫm nữa.
Thế là tức quá đã lên cơn đau tim.
Tư Tấn Trung không để ý đến sự khác thường của ông cụ nên ác độc nói: “Ông già chết giẫm này, ông tưởng rằng tôi không chuẩn bị gì hay sao?”
“Ông muốn cách chức tôi à? Mơ đi, quyền chủ tịch của ông đã bị tôi truất quyền từ lâu rồi.”
Nói xong Tư Tấn Trung cũng không thèm liếc nhìn lấy ông cụ một cái mà phất tay áo bỏ đi.
Ông cụ tức giận đến mức trên trán nhăn lại, gân xanh nổi lên dữ dội.
Ông cụ vịn vào ghế bò dậy, cố gắng đứng lên để lấy thuốc uống.
Lúc đưa tay vào ngăn kéo lấy lọ thuốc ra, thân thể ông cụ chợt mất thăng bằng đã ngã quy trên mặt đất.
Mà lọ thuốc lại lăn ra khỏi tay.
Ông cụ nằm trên mặt đất, nhìn lọ thuốc lăn ngày càng xa, cuối cùng...
Hai mắt đang trợn trừng từ từ khép lại.
Khi Tư Mộ Hàn nhận được cuộc gọi từ nhà cũ, cả người anh như đông cứng lại.
Anh đứng bất động như một pho tượng.
Chiếc điện thoại rời khỏi tay anh, đập mạnh xuống đất rồi vỡ tan thành nhiều mảnh.