Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười xán lạn về phía anh, nhẹ giọng nói: "Đúng, là em, em đã trở về."
Nhiệt độ lòng bàn tay của anh rất nóng, làm nóng cả má của cô, khiến cô hơi đau, nhưng cô không đành lòng buông anh ra.
"Hạ Hạ..."
Sau khi xác nhận cô đã về, Tư Mộ Hàn nóng lòng muốn đứng dậy ôm cô.
Nhưng trước khi anh có thể ngồi dậy, Nguyễn Tri Hạ đã đứng lên và đè anh xuống.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh với ánh mắt mang theo chút trách móc, nhưng trong giọng nói của cô lại có vẻ dỗ dành.
"Tư Mộ Hàn, anh đang phát sốt, ngoan ngoãn hạ sốt đi, được không?"
Mặc dù rất muốn ôm cô, nhưng khi cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, anh vẫn ngoan ngoãn nằm xuống.
Tư Mộ Hàn nằm trên giường, từng giọt mồ hôi trên trán rơi xuống.
Đó là tác dụng của thuốc, anh đang hạ sốt và đổ mồ hôi.
“Hạ Hạ, anh thật sự không có hôn cô ta.” Tư Mộ Hàn nhìn cô, rất nghiêm túc giải thích.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, nói: "Em biết."
"Là em ngu ngốc nên mới rơi vào kế ly gián của cô ta."
Nguyễn Tri Hạ tự trách nói.
"Suỵt…" Tư Mộ Hàn đột nhiên duỗi ngón trỏ chạm vào môi cô: "Hạ Hạ của anh, em không ngốc, chỉ là em yêu anh nhiều quá nên mới để tâm như vậy."
Cô ghen tị, cô tức giận, đây là chuyện bình thường.
Tất cả là lỗi của anh vì đã mất tập trung và tạo cơ hội cho Đường Thanh Nhã lợi dụng, chuyện này là lỗi của anh.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh, hốc mắt ướt át, trong mắt rõ ràng có nước mắt đảo quanh.
Chỉ là lần này, cô không khóc nữa.
Cô nhắm mắt và cố kìm lại những giọt nước mắt.
Cô lấy khăn giấy bên cạnh cẩn thận lau mồ hôi trên trán anh.
Tư Mộ Hàn mở to mắt nhìn cô, không hề chớp mắt.
Như muốn khắc sâu cô vào trong trái tim.
Quan Diêm không biết đã đi ra từ khi nào.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, em nhìn anh, anh nhìn em, ánh mắt dịu dàng ôn nhu, phảng phất dự ngọt ngào làm người ta mê mệt.
Một lúc lâu sau, Tư Mộ Hàn vươn tay nắm cổ tay của Nguyễn Tri Hạ, khàn giọng nói:
"Hạ Hạ, anh đã đuổi cô ta đi rồi, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trước mặt em nữa."
Nguyễn Tri Hạ sững người một lúc, nhưng không nói gì.
"Hạ Hạ, tha thứ cho anh được không, anh thật sự không cố ý để cô ta hôn anh."
Tư Mộ Hàn tiếp tục giải thích.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bộ dạng tội nghiệp đáng thương của anh, giống như một chú cún đang cần chủ nhân khen ngợi, cô không khỏi lắc đầu mỉm cười.
"Em đã nói rồi, em hiểu mà, anh không cần giải thích đâu."
"Tư Mộ Hàn, trước đó là em quá kích động, em không nên nghi ngờ tình yêu của anh dành cho em."
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rất xấu hổ về hành vi bốc đồng của mình.
Lần nào cô cũng nói cô yêu Tư Mộ Hàn nhiều như thế nào, tin tưởng anh ra sao, nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra rằng mình không thực sự tin tưởng Tư Mộ Hàn nhiều như vậy.
Sự phản bội của Nguyễn Thiên Dân đối với mẹ cô rất rõ ràng, khiến cô không thể hoàn toàn tin tưởng vào đàn ông. Ngoài ra, gần đây cô đặc biệt không ổn định về mặt cảm xúc, mỗi lần nói hay làm gì, cô đều cảm thấy mình rất kích động.
Cảm giác này khiến cô bất đắc dĩ và bất lực.
May mắn thay, không có gì nghiêm trọng xảy ra cả.
Nếu không, cô sẽ hối hận đến chết.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn và mỉm cười hạnh phúc: "Tư Mộ Hàn, cảm ơn anh đã luôn bao dung với em."
Cũng may, người đàn ông này không giận cô, vẫn bao dung cô như mọi khi.
"Đồ ngốc."
Tư Mộ Hàn dịu dàng xoa đầu cô.
Cô là cô vợ nhỏ của anh.
Nếu anh không bao dung cô thì anh sẽ bao dung ai chứ?
Có lẽ là do truyền truyền dịch và đang hạ sốt, Tư Mộ Hàn không thể kiểm soát sự mệt mỏi của mình sau khi giải thích với Nguyễn Tri Hạ, anh lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang nói chuyện với mình thì đột nhiên ngủ thiếp đi, Nguyễn Tri Hạ lại càng hoảng sợ.
Đầu tiên cô đưa tay sờ trán Tư Mộ Hàn, sau đó tham dò hơi thở của anh, cảm thấy cơn sốt của anh đã giảm và vẫn còn dấu hiệu của sự sống nên mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn Tư Mộ Hàn, anh ngủ rất sâu, chắc là mệt lắm.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay sờ vào áo của Tư Mộ Hàn, phát hiện anh đổ mồ hôi rất nhiều, để ngăn mồ hôi thấm vào người, cô vội vàng đứng dậy đi vào phòng tắm, xả khăn tắm bằng nước nóng, sau đó vắt khô, lấy ra và nhẹ nhàng lau cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn đang ngủ say, cô lau người cho anh mà không hề đánh thức anh.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Nguyễn Tri Hạ ngồi ở bên giường anh, chống cằm, ngơ ngác nhìn anh.
...
Và tại thời điểm này.
Đường Thanh Nhã bị vệ sĩ do Tư Mộ Hàn cử đến kéo đến sân bay.
"Tôi không đi! Thả tôi ra!"
Đường Thanh Nhã không bao giờ ngờ rằng Tư Mộ Hàn sẽ đưa cô ta ra nước ngoài mà không nói một lời gì như thế.
Cô ta không muốn.
Cô ta không muốn đi.
Ra nước ngoài đồng nghĩa với việc bị kết án tử hình.
Có chết cô ta cũng không muốn rời đi!
“Cô Đường, cậu chủ nói chúng tôi nhất định phải đưa cô đi.”
Người vệ sĩ giữ Đường Thanh Nhã một cách vô cảm, tỏ ra không mềm lòng cho sự phản kháng của cô ta.
Đường Thanh Nhã được các vệ sĩ bế qua khu vực kiểm tra an ninh, khóc lóc trong tuyệt vọng.
"Không, tôi không muốn rời đi. Anh Mộ Hàn, anh không thể tàn nhẫn như vậy, anh không thể đối xử tàn nhẫn với Tiểu Nhã như vậy."
Đường Thanh Nhã có khóc bao nhiêu cũng vô ích.
Cô ta được hộ tống và đưa lên máy bay để bay ra nước ngoài.
...
"Hạ Hạ, dậy đi."
"Hạ Hạ, đến giờ tỉnh rồi."
"Heo lười nhỏ, dậy ăn đi."
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người, mơ hồ cảm giác được có người sờ sờ mũi của mình, cô đang ngủ say, theo bản năng đưa tay vỗ vào móng vuốt trên mũi.
"Đừng, đừng gây chuyện."
Cô uể oải nói.
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ đang ngủ ngon lành như heo con, bất lực lắc đầu.
Anh cúi người hôn đi hôn lại cái miệng phụng phịu của cô: "Hạ Hạ ngoan, đến giờ dậy ăn sáng rồi."
Với một cái chạm ấm áp trên môi, Nguyễn Tri Hạ mở mắt ra như thể cô bị điện giật.
Vẻ ngoài đẹp trai gần trong tầm tay, hoàn hảo đến mức thái quá.
Các đường nét trên khuôn mặt như 3d, lỗ chân lông nhỏ, làn da đẹp đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Nhưng mà…
Khi cô nhận ra rằng môi anh vẫn còn trên môi cô, khuôn mặt cô đột nhiên đông cứng lại.
Gần như là một phản xạ không điều kiện, cô trực tiếp đẩy Tư Mộ Hàn ra, lăn từ trên giường xuống đất.
Mặc dù Tư Mộ Hàn đã đưa tay ra để tóm lấy cô, nhưng vẫn muộn một bước.
Cô vẫn trực tiếp từ trên giường rơi xuống đất.
Cái mông chạm đất trước, Nguyễn Tri Hạ bật khóc vì cơn đau ập đến bất ngờ.
Cô vội vàng từ dưới đất bò dậy, nhìn chiếc giường trước mắt, không khỏi bĩu môi, thật kỳ lạ, tối hôm qua cô ngủ trên sô pha, sao bây giờ lại có thể ở trên giường?
A, đau quá.
Nguyễn Tri Hạ vươn tay xoa xoa cái mông nhỏ bị ngã đau, không vui mà bĩu môi.
Sau đó, hư nhớ ra điều gì đó, cô đột nhiên ngước mắt lên nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vẫn duy trì tư thế vươn tay kéo cô, cô nhìn qua thì anh liền rút tay về.
Anh đứng bên kia chiếc giường nhỏ, nhìn cô bằng ánh mắt mờ mịt và đau lòng.
Nguyễn Tri Hạ cuối cùng cũng nhận ra những gì mình vừa làm, cụp mắt xuống với vẻ áy náy: "Thật xin lỗi, Tư Mộ Hàn, vừa rồi em không cố ý đẩy anh đâu, em chỉ..."