Nhìn nét mặt như vừa chịu một đả kích lớn của Nguyễn Tri Hạ, Mộc Tĩnh Tâm cong môi nở nụ cười ngông cuồng: "Có phải là ngạc nhiên lắm không?"
“Có phải mày đang nghĩ chuyện này không thể xảy ra đúng không?"
“Nhưng đáng tiếc, hết cách rồi, đây chính là sự thật!"
“Chuyện Thư Mạn đâm trúng mẹ mày năm đó, chính ông cụ Tư là người một tay che lấp tất cả, ngay cả người ba của mày.."
Mộc Tĩnh Tâm đột nhiên lắc đầu: “À không, đó không phải ba mày, phải nói là Nguyễn Thiên Dân mới đúng. Lão ta cũng biết người đụng mẹ mày là Thư
Mạn, nhưng lão ta lại không truy cứu, mày có biết lý do vì sao không?"
“Bởi vì ông cụ Tư đã hứa hẹn với lão ta, rằng chỉ cần lão ta chịu giữ kín chuyện này, ông cụ Tư sẽ để con gái lão ta được gả vào nhà họ Tư."
“Thật đáng thương làm sao. Đó là người đàn ông mà mẹ mày đã lựa chọn trong hàng vạn người đấy. Xét cho cùng ông ta cũng chỉ là kẻ vì chút lợi ích cỏn con mà hạ mình, ăn nói khép nép trước kẻ thù hại chết vợ."
Mộc Tĩnh Tâm cười vô cùng vui vẻ, dường như Mộc Tĩnh Uyển càng thảm, bà ta lại càng sung sướng.
Từ nhỏ đến lớn, trong mắt ba mẹ lúc nào cũng chỉ có chị.
Còn bà ta, giống như kẻ thừa thãi vậy.
Chẳng lẽ vì sức khỏe chị không được tốt, nên đứa làm em như bà ta không xứng đáng có được tình yêu thương hay sao?
Mộc Tĩnh Tâm thật sự rất hận.
Bà ta hận ba mẹ bất công, cũng hận luôn cả người chị song sinh cùng chung một bào thai với mình.
Tại sao trên thế giới này lại tồn tại nhiều sinh vật đáng ghét như chị thế?
Rõ ràng là chỉ cần có bà ta không phải sẽ tốt hơn sao?
Chị chính là kẻ cướp, từ khi mới sinh ra đã cướp đi tất cả tình yêu, những thứ vốn sẽ thuộc về bà ta.
Thậm chí đến người đàn ông mà bà ta yêu nhất, chị cũng muốn cướp đi.
Mà cũng chẳng thành vấn đề.
Lúc người đàn ông kia còn sống, bà ta không chiếm được.
Nhưng sau khi người đàn ông ấy chết.
Bà ta vẫn có được người đàn ông ấy.
Bà ta theo bản năng sờ sờ bụng mình, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Người đàn ông ấy đã hòa làm một với cơ thể bà ta, hòa nhập với xương và máu của bà ta, và sẽ không bao giờ tách rời được.
La An An nghe xong những gì Mộc Tĩnh Tâm nói với Nguyễn Tri Hạ, cô ấy cũng trợn tròn mắt nhìn, chỉ biết than trời ạ.
Tình huống này là cái quỷ gì vậy?
Mẹ của Tư Mộ Hàn đâm chết mẹ Hạ Hạ?
Có cần phải máu cho đến mức này không?
La An An theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, thấy cô đã rơi vào trạng thái hồn xiêu phách lạc, dường như cô đã tin những gì người đàn bà này nói.
Cô ấy vội hô lên: "Hạ Hạ, không cần tin lời bà ta! Ai biết được bà ta có đang cố ý lừa cậu hay không!"
Mộc Tĩnh Tâm nghe xong mấy lời La An An nói thì lập tức lạnh mặt.
Bà ta giơ tay lên, giáng một cái tát trời đánh lên mặt La An An: "Con nhỏ thối tha, ai cho mày nhiều lời!"
Nguyễn Tri Hạ thấy La An An bị đánh, đôi mắt đẫm lệ trừng lên với Mộc Tĩnh Tâm, nói: "Bà không cần phải đánh cô ấy! Có chuyện gì, cứ nhằm vào tôi đây!"
Mộc Tĩnh Tâm cười cười: "Mày và mẹ mày đúng là rất giống nhau nha! Đều là cái bộ mặt ra vẻ Thánh Mẫu đó, thật sự khiến người ta phải kinh tởm."
“Mà giờ tao đang rất tò mò, sau khi biết người đàn ông mình yêu là con trai kẻ thù giết mẹ mình, có phải mày vẫn định yêu nó như trước không?"
Lời Mộc Tĩnh Tâm nói như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng Nguyễn
Tri Ha.
Tim cô đau quá.
Việc mẹ cô chết vẫn luôn là khúc mắc lớn nhất trong lòng cô.
Một ngày kia, vào ngày sinh nhật năm tuổi của cô, mẹ cô đã dẫn cô đi mua một chiếc bánh sinh nhật. Nhưng trên đường trở về, bà bị một chiếc xe tông trúng.
Cô không bao giờ quên được, vào ngày hôm đó, mẹ cô ôm chiếc bụng lớn nằm trong vũng máu, và hình ảnh chiếc xe hơi tuyệt tình bỏ đi sau khi gây ra thảm họa.
Cái cảnh tượng đó giống như rễ cắm sâu vào đầu cô, mãi mãi tồn tại trong trí nhớ cô.
Mà mỗi khi nhớ đến, cô lại có cảm giác mình chính là kẻ gây ra tội.
Nếu không phải vì mua bánh kem cho cô, mẹ sẽ không ra ngoài, và đương nhiên sẽ không có chuyện bị xe tông trúng, càng sẽ không có chuyện vì khó sinh mà chết trên bàn sinh mổ.