Vào lúc này, cô cảm thấy như thể mình đang bước vào rạp xiếc, tất cả đều nhìn cô chằm chằm khiến toàn thân cô không được tự nhiên.
Cô vô thức nắm chặt tay Tư Mộ Hàn.
“Đừng sợ.”
Tư Mộ Hàn nắm bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Tri Hạ, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt hơi hồi hộp của cô.
Nguyễn Tri Hạ hơi bình tĩnh lại, dưới sự dẫn dắt của Tư Mộ Hàn, cô đi đến bên cạnh một ông già tóc hoa râm.
Nguyễn Tri Hạ biết ông là ông cụ Tư nên tự giác chào: “Cháu chào ông nội
a."
Ông cụ Tư rất vừa ý, gật đầu liên tục: “Ừ, tốt tốt.”
Ông vừa đưa tay ra vừa nói với Nguyễn Tri Hạ: “Nào, đến chỗ ông nội đứng
đi.”
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng liếc nhìn Tư Mộ Hàn, khi cô thấy anh gật đầu thì thận trọng bước đến bên ông và đứng thẳng rất lễ phép.
Ông cụ Tư đưa cô vào giữa sân khấu và giới thiệu với mọi người: “Rất cảm ơn vì mọi người đã nể mặt lão già tôi mà đến tham dự bữa tiệc này.”
“Người đứng bên cạnh tôi chính là vợ của cháu đích tôn tôi, là người trong nhà họ Tư, nếu ai không vừa mắt mà cố tình xúc phạm thì đừng trách tôi trở
mặt.”
Giọng của ông cụ Tư hùng hồn vang dội, giống như tiếng sấm rền đánh vào mọi người.
Những người phía dưới sân khấu nhìn nhau ái ngại, không biết nói gì.
Ở Hàng Châu, nhà họ Tư chính là hoàng gia, ai xúc phạm nhà họ Tư thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Mọi người đều cảm thấy lời nói của ông cụ Tư như đang cảnh cáo người nào đó.
Trong bữa tiệc không thể thiếu người nhà họ Phương, trong đó bao gồm cả ông cụ Phương và ba mẹ của Phương Minh Mị.
Sau khi ba người họ nghe xong những lời này của ông cụ Tư thì nét mặt đều thay đổi.
Đặc biệt là ông cụ Phương.
“Xem mấy người dạy dỗ con gái kìa, đã gây ra cho tôi những chuyện gì vậy hả?"
Ông cụ Phương giận dữ tới mức cây gậy trong tay run lên, khuôn mặt già nua của ông ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
“Ông cụ Tư là người rất quan trọng với tôi, mấy người không ai được che chở cho con nhỏ đó.
Hãy để nó tự gánh chịu những tội lỗi mà chính nó đã gây ra!”
Ông cụ Phương bỏ lại một câu rồi đứng dậy phất tay áo bỏ đi.
Thể diện của ông ta đã bị đứa cháu gái kiêu căng ngạo mạn kia làm cho mất hết rồi.
Ba mẹ của Phương Minh Mị nhìn nhau, lúc này chỉ biết oán trách lẫn nhau
mà thôi.
Ba Phương: “Tất cả là tại bà, thường ngày cứ cưng chiều nó quá đến nỗi nó không biết trời cao đất dày gì, ai cũng dám chọc”
Mẹ Phương: “Đúng đúng đúng, đều là lỗi của tôi. Cũng không biết là ai suốt ngày đầu tắt mặt tối, ngay cả con gái cũng chỉ thấy mặt được vài lần, chỉ biết đưa tiền thôi.”
“Ngu xuẩn.”
Ba Phương cũng tức giận bỏ đi.
Chỉ còn lại mẹ Phương đang đỏ mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ trên sân khấu với vẻ ghen tị, khó chịu và phẫn uất.
Nguyễn Tri Hạ nghe những điều mà ông cụ Tư vừa nói như đang bênh vực cô thì rất xúc động.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao người đàn ông Tư Mộ Hàn lại bao che khuyết điểm như vậy.
Đây có lẽ là do di truyền.
Có lẽ là cảm thấy những gì mình nói lúc nãy hơi độc đoán và nghiêm túc nên
lúc sau ông cụ Tư lại nói mọi người cứ tự nhiên rồi dẫn cô xuống sân khấu.
Sau đó, ông cụ Tư bảo Tư Mộ Hàn dẫn Nguyễn Tri Hạ đi dạo quanh bữa tiệc, coi như làm quen mọi người.
Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được ánh nhìn từ mọi hướng và rất khó chịu.
Cô ghé vào tai Tư Mộ Hàn chán nản nói: “Tư Mộ Hàn, chúng ta phải ở lại đây sao? Thật vô vị”
Tư Mộ Hàn đưa tay lên vỗ nhẹ mu bàn tay cô, trầm giọng lạnh lùng nói:
“Ngoan, đây là ý của ông nội.”