Đường Ngọc cắn răng siết chặt quai hàm, cúi đầu vừa hôn vừa cắn xé môi cô một cách tàn bạo giống như một con dã thú.
La An An trừng lớn mắt hung tợn cắn ngược lại, thấy Đường Ngọc phẫn nộ nhìn cô, cô mới khẽ mỉm cười, cười giống như một người không tim không phổi.
Đường Ngọc, nếu đời này giữa chúng ta chỉ có một người sống sót, thì tôi nghĩ người sống sót chắc chắn không phải là anh đâu.
Sau khi La An An bị Đường Ngọc kéo đi, Nguyễn Tri Hạ vẫn đứng
ven đường hồi lâu, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng có người gọi mình cô mới chợt lấy lại tinh thần.
Nhìn thấy Lạc Tuấn Thần đứng trước mặt mình, Nguyễn Tri Hạ vô cùng ngạc nhiên, bất thình lình không biết có nên lên tiếng chào hỏi với anh ấy hay không?
Vẫn nhớ dạo trước khi hai người gặp mặt lần cuối quả thật không mấy vui vẻ.
Thật ra Lạc Tuấn Thần đã đứng đó một lúc lâu rồi, anh ấy nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Tri Hạ nhưng lại không dám xác định đó có phải là cô hay không? Mãi cho đến khi đến gần mới phát hiện đúng là có thật.
Anh ấy cảm thấy tò mò không biết tại sao trễ thế này rồi mà cô vẫn còn ở ngoài đường, hơn nữa nhìn thoáng qua thì mặt mày cũng không vui vẻ cho lắm.
"Hạ Hạ." Lạc Tuấn Thần cất tiếng gọi cô trước.
Nguyễn Tri Hạ khẽ vuốt mái tóc dài xoã ngang vai của mình, ừm một tiếng rồi nói tiếp: "Thật là trùng hợp, gần đây đàn anh vẫn ổn cả chứ?"
Cô thực sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào mới tốt nữa, dù sao trước đó cũng lỡ nói ra mấy lời hơi quá đáng rồi.
Lạc Tuấn Thần gật đầu: "Vẫn ổn, còn em thì sao? Sao khuya như vậy mà em vẫn còn ở bên ngoài, cãi nhau với Tư Mộ Hàn sao?"
Từ đầu đến cuối, Lạc Tuấn Thần vẫn chưa hoàn toàn tin chuyện cô đã gả cho Tư Mộ Hàn là sự thật.
Một cơn gió thổi tới khiến mái tóc của Nguyễn Tri Hạ khẽ bay lất phất, Nguyễn Tri Hạ bèn giơ tay vén gọn những sợi tóc bị thổi bay kia, cô lắc đầu: "Không phải."
Sau đó nói tiếp: "Tâm trạng của An An không tốt nên cô ấy gọi em ra ngoài uống rượu cùng."
Cô nhìn về phía Lạc Tuấn Thần hỏi ngược lại: "Đàn anh, còn anh thì
sao?"
Lạc Tuấn Thần chỉ sang khách sạn ở phía đối diện rồi nói: "Anh vừa kết thúc xã giao."
Nguyễn Tri Hạ à một tiếng, sau đó đột nhiên bầu không khí có chút lúng túng.
"Hạ Hạ, em hạnh phúc thật chứ?"
Lần trước Tư Mộ Hàn ở đó nên anh ấy cho rằng cô đã bị tác động bởi nhiều yếu tố, anh ấy muốn biết, nếu bây giờ không có Tư Mộ Hàn ở đây thì câu trả lời của cô có còn giống lần trước hay không?
Nguyễn Tri Hạ nhìn đường phố nhộn nhịp xung quanh khẽ mỉm cười: "Đàn anh, em biết anh muốn nói gì."
"Nhưng em thật sự không hề hối hận."
"Có thể ở trong mắt anh, Tư Mộ Hàn là một người rất khó nhìn thấu."
Ánh mắt của cô dần trở nên dịu dàng, cô nói một cách chân thành: "Nhưng ở trong lòng em, anh ấy chính là chồng em, là người đàn ông mà em sẽ chung sống cả đời."
"Không cần biết anh ấy ra sao, chỉ cần anh ấy không làm việc gì có lỗi với em thì em sẽ không rời khỏi anh ấy đâu."
Đúng vậy, thật ra cô là một người rất bảo thủ, bất kể lý do cô gả cho Tư Mộ Hàn là gì, chỉ cần có còn là vợ của anh một ngày thì cô vẫn sẽ làm tròn bổn phận mà chờ đợi anh. Cho dù trong mắt của người khác anh là một người khó nhìn thấy thế nào, nhưng trong lòng của cô anh mãi là chồng của cô, là bầu trời của cô.
Người đàn ông đó đã che chở cho cô, thậm chí còn dùng cơ thể của mình để ngăn chặn mọi thương tổn mà vốn dĩ cô phải gánh chịu, từ giây phút đó cô đã hạ quyết tâm chỉ cần anh không làm gì có lỗi với cô thì cô sẽ sống cùng anh cả đời, làm một người vợ tốt, một bà xã tốt có thể che chở cho anh, bảo vệ anh.
Lạc Tuấn Thần nhìn Nguyễn Tri Hạ với ánh mắt khó tin, trong lòng anh ấy đã loang lổ nỗi chua xót.
"Vậy em có yêu anh ta không?"
Nguyễn Tri Hạ híp mắt mỉm cười nhưng không nói lời nào.
Yêu Tư Mộ Hàn ư?
Không.
Chuyện này cô rất chắc chắn, cô không hề yêu Tư Mộ Hàn, nhiều nhất chỉ dừng lại ở mức không chán ghét mà thôi.