Nguyễn Tri Hạ đã kiểm tra một số thông tin về Mộ Tư trên Internet và bất ngờ phát hiện ra rằng người này rất bí ẩn.
Không có ảnh của anh ta trên mạng.
Càng đừng nói đến tin đồn hay gì đó.
Tất cả những gì cô biết là Mộ Tư đã thành lập M.S ở nước ngoài cách đây năm năm, nhưng chỉ mới niêm yết trên thị trường trong nước một năm trước.
Mộ Tư là một người rất thần thánh, chưa ai nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta chứ đừng nói đến tuổi thật của anh ta, nghe nói mỗi lần Mộ Tự xuất hiện đều phải đeo một chiếc mặt nạ bạc trên mặt.
Có tin đồn rằng Mộ Tư có thể là một người đàn ông trung niên ở độ tuổi 40 hoặc 50, cũng có tin đồn rằng Mộ Tư trông xấu xí nên không muốn cho người khác thấy mặt của mình.
Nói một cách dễ hiểu đó là Mộ Tư rất bí ẩn.
Thần bí đến mức không ai từng nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta và không ai biết gia cảnh của anh ta.
Nguyễn Tri Hạ cố gắng vẽ một bản nháp trang phục theo hình dáng của Mộ Tu.
Chỉ cần nghĩ đến hình dáng mình nhìn thấy lần trước, trong đầu cô lại có cảm hứng không ngừng.
Bất tri bất giác, một bản thảo đã mơ hồ thành hình sau một ngày.
Chỉ cần tô màu lên là xong rồi.
Khi cô đưa bản thảo thiết kế cho Hoa Hy xem.
Hoa Hy cảm thấy rất rung động và không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào.
Từ lâu cô ta đã nghĩ Nguyễn Tri Hạ là một viên ngọc thô, nhưng không ngờ rằng cô còn có năng lực hơn rất nhiều so với những gì cô ta tưởng tượng!
Chỉ mới một ngày mà đã vẽ bản thảo thiết kế, mặc dù chưa được hoàn chỉnh cho lắm.
Những kiểu dáng sơ bộ đã được vẽ ra, đặc biệt là kỹ năng vẽ tranh của cô rất tốt, bản thảo còn vẽ cả khuôn mặt của một người đàn ông đeo mặt nạ.
"Hạ Hạ, em thật tuyệt vời!"
Hoa Hy hoàn hồn, không kìm được mà nắm lấy vai Nguyễn Tri Hạ và hôn lên má cô.
Cô ta rất vui mừng!
Mặc dù Hoa Khê là một thương hiệu tương đối tốt ở Trung Quốc nhưng so với nước ngoài thì vẫn chưa phát triển lắm, Hoa Khê không có bước đột phá nào trong nhiều năm liên tiếp, giờ đây dường như cô ta đã nhìn ra được điều gì đó ở cô gái trẻ này, thiết kế của cô thật độc đáo và tuyệt vời khiến cho người khác vô cùng kinh ngạc.
Bộ trang phục "Phồn Tinh" của cô đến bây giờ vẫn khiến cô ta kinh ngạc, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy hài lòng vì hành động khôn ngoan của mình, may mà không để vụt mất cô, may mà cô đã vào Hoa Khê.
May là cô ta đã gặp được cô.
"Tổng giám đốc, có hơi khoa trương không ạ."
Khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ bị Hoa Hy ôm lấy hôn lên, cô cảm nhận được sự vui mừng từ Hoa Hy.
Liệu thiết kế của cô có thực sự làm hài lòng chị ấy không?
“Không khoa trương chút nào.” Hoa Hy xua tay nghiêm túc nói: “Hạ Hạ, em là ngôi sao của chị!
Đi theo chị, chị hứa sẽ giúp em đi đầu trong lĩnh vực thời trang trong tương lại và trở thành tâm điểm luôn!"
Nguyễn Tri Hạ nhìn Hoa Hy vui mừng như vậy không khỏi nở nụ cười: "Vậy sau này tổng giám đốc phải bảo vệ em đó."
Có thần bảo hộ của riêng mình, ai mà không hạnh phúc?
Nguyễn Tri Hạ rất vui và nhẹ nhõm khi được thần tượng của mình khẳng định như vậy.
Hoa Hy thân mật ôm lấy vai của cô, rất thân mật nói: “Tổng giám đốc cái gì, nghe thật xa cách, từ nay gọi chị biết chưa?”
Nguyễn Tri Hạ cười nói: "Vâng, chị."
Cô gái này, sao trước đây cô ta không thấy giọng nói của cô lại ngọt ngào đến vậy chứ?
Suýt chút nữa cô ta đã khóc vì nghe cô kêu một tiếng "chị", bản thân thật không có tiền đồ mà.
Hoa Hy không kìm được mà khóe mắt trở nên ướt át, nhìn cô gái xinh như hoa trước mặt, lại thở dài cảm thán nói tuổi trẻ thật tốt biết bao!
"Hì hì...."
Nguyễn Tri Hạ vui vẻ ngây ngô cười với Hoa Hy.
Khi cười, lông mày cong cong giống như lưỡi liềm nhỏ, hai bên khóe miệng có hai rãnh nông, tám chiếc răng lộ ra đều tăm tắp, trắng nõn như gió xuân sưởi ấm lòng người, rất có sức thu hút.