Tư Mộ Hàn im lặng một hồi: “Tủy sao có thể dễ dàng tìm như vậy được chứ?"
"Nếu có thể dễ dàng tìm được, bọn họ sẽ không quay lại tìm anh."
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Gia Lạc trong vòng tay của Đinh Kha, cuối cùng không đành lòng mà quay mặt đi: “Em thực sự hy vọng có thể sớm tìm được tủy tương thích."
Tư Mộ Hàn ôm vai cô, vừa đi vừa nói: “Chỉ mong vậy."
Tư Gia Lạc trong vòng tay của Đinh Kha nhìn thấy hai người, lập tức hét lên: "Là anh trai và chị dâu nhỏ."
Đinh Kha và Tư Tấn Trạch đồng thời nhìn sang, chỉ thấy bóng lưng của hai vợ chồng đang rời
"Tiểu Kha, chúng ta đã nghĩ nhầm cho Mộ Hàn rồi."
Tư Tấn Trạch xấu hổ nói.
Sắc mặt Đinh Kha cũng có chút ngượng ngùng.
Trong lòng lại càng phức tạp hơn.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Nguyễn Tri Hạ nói cô muốn đi dạo bên hồ.
Cảnh đẹp nhất ở Hàng Thành chính là Hồ Cảnh xanh biếc.
Lúc rảnh rỗi, đi dạo ven hồ cũng rất lãng mạn.
Nghĩ cô và Tư Mộ Hàn đã kết hôn được vài tháng nhưng họ chưa bao giờ hẹn hò như một cặp đôi bình thường.
Vì vậy, cô muốn thử trải nghiệm.
Tư Mộ Hàn không thích chỗ đông người, nhưng nếu cô đã muốn đi thì anh chiều theo cô.
Gửi xe ở bãi đậu xe gần quảng trường xong, Tư Mộ Hàn dẫn Nguyễn Tri Hạ đi dọc theo bờ hồ một cách chậm rãi.
Trên hồ thỉnh thoảng có những chiếc thuyền lướt qua.
Xa xa là vài con thuyền nhẹ trôi.
Hai bên đường lác đác khách du lịch vui chơi, chụp ảnh.
Những cành liễu bên hồ rủ xuống như những sợi chỉ bạc.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn cùng nhau đi dạo trên bờ hồ làm bằng ván gỗ tuyệt đẹp, ngắm nhìn những con thuyền đang ra khơi, đối mặt với làn gió từ hồ thổi tới.
Nguyễn Tri Hạ mím môi cười rồi quay lại nhìn Tư Mộ Hàn nói: "Thì ra cùng người mình thích đi tản bộ sẽ có cảm giác như thế này."
Tư Mộ Hàn nhìn đôi mắt biết cười của cô, anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô, vén những lọn tóc rối ra sau tai rồi nói: "Chỉ cần thế thôi sao?"
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi: “Đương nhiên không phải!"
Trong một lúc, cô không thể nghĩ ra phải làm gì.
Cô chưa từng hẹn hò với ai nên không có kinh nghiệm hẹn hò, cô cũng không biết các cặp đôi bình thường làm gì vào ngày bình thường.
"Còn muốn làm gì khác nữa?"
Tư Mộ Hàn không thích chỗ ồn ào náo nhiệt nhưng nếu cô thích thì anh sẽ chiều theo ý cô.
"Chúng ta đi chèo thuyền đi!"
Có vài người lái thuyền bên hồ, nhân viên đưa bọn họ tới một cái cầu trên mặt hồ.
Bởi vì thuê thuyền rất tốn kém nên cô chưa từng chơi.
Hôm nay thấy có mấy đồi chèo thuyền trông rất đáng yêu và tình cảm nên cô cũng muốn thử.
Tư Mộ Hàn nhìn những chiếc thuyền khá thô sơ trên hồ thì bất giác cau mày.
Lúc này anh chỉ có một ý nghĩ trong đầu.
Nguy hiểm quá.
Nhưng mà nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ muốn chơi, cuối cùng cũng đành phải gật đầu nói: "Được rồi, chơi thì chơi."
Hai người đến hồ và thuê một chiếc thuyền trông sang trọng nhất của người cho thuê thuyền.
Tư Mộ Hàn lên kiểm tra chỉ số an toàn trước, sau khi chắc chắn không bị rò rỉ nước và không bị sập, anh mới kéo Nguyễn Tri Hạ lên.
Ngay lúc Nguyễn Tri Hạ bước lên, cô đã vui vẻ cầm lấy mái chèo và muốn chèo thuyền ra ngoài.
Kết quả...
Cô chèo một lúc lâu mà thuyền vẫn không đi.
Nguyễn Tri Hạ có chút xấu hổ.
Nhìn Tư Mộ Hàn rồi bĩu môi nói: “Em chèo không được."