Giọng cô ấy vô cùng lạnh lùng.
So với lúc bình thường gợi cảm xinh đẹp, lúc này cô ấy giống như một nữ hoàng cao vời vợi, toàn thân tỏa ra khí chất của bậc nữ đế vương.
Tư Tấn Trung sững sờ một lúc: "Cái gì?"
Ba ông ta mất rồi?
Làm sao có thể?
Tư Tấn Trung hoài nghi phản bác lại: "Không thể nào! Khi ba ra ngoài, ông ấy vẫn ổn mà."
"Chú làm gì khiến ông nội trở thành như vậy còn không tự biết sao?"
Tư Mộ Hàn đột nhiên nói, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tư Tấn Trung.
Anh đã xem video giám sát trong thư phòng.
Trong video, chú hai xô ngã ông nội khiến bệnh tim của ông nội bộc phát, chú hai dửng dưng quay đi để lại ông nội tự mình đứng dậy lấy thuốc.
Ông nội chật vật cuối cùng cũng lấy được lọ thuốc, nhưng vì sức yếu nên ông mất thăng bằng và ngã xuống, cuối cùng ông chỉ có thể nhìn lọ thuốc lăn ra khỏi tay và lăn càng ngày càng xa...
Cuối cùng, ông chỉ có thể tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Sau khi Tư Mộ Hàn nhìn thấy video giám sát, anh thực sự muốn giết Tư Tấn Trung.
Mặc dù video giám sát không nghe thấy hai người họ nói gì.
Nhưng anh có thể thấy rõ khi ông nội lên cơn đau tim, chú hai không những không giúp ông nội lấy thuốc mà còn quay lưng bỏ đi.
Chỉ cần chú hai có chút lương tâm, ông nội sẽ không chết!
"Tôi làm gì ba chứ?"
Tư Tấn Trung nói một cách tự tin.
Không phải chỉ đẩy ông ấy một cái thôi sao.
Sao có thể chết người được?
Như thể đang nghĩ điều gì đó, sắc mặt của Tư Tấn Trung đột nhiên trở nên nhăn nhó.
Ông ta khó tin nhìn Tư Mộ Hàn, giọng run run: "Không phải"
Ông ta thật sự chỉ đẩy một cái, không nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.
Tư Tấn Trung không thể tin được hành động của chính mình đã giết chết ba mình, ông ta điên cuồng gầm lên.
"Lúc tôi đi ra ngoài, rõ ràng ông ấy vẫn ổn."
Ông ta không cố ý làm điều đó.
Ông ta chỉ không muốn ba mình gọi điện thoại mà thôi.
Sao có thể chết được?
Điều này là không thể.
Như nghĩ ra điều gì đó, Tư Tấn Trung trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn: "Là cậu đúng không?"
"Hẳn là cậu đã giết ba tôi!"
Tư Tấn Trung bắt đầu đảo lộn trắng đen.
Tư Mộ Phi chỉ ngồi đó, nhìn ba mình tự lừa gạt chính mình còn đổ tội cho người khác, cô ấy đột nhiên cười thành tiếng.
"Ba, sao ba có thể không biết xấu hổ như vậy?"
Cô ấy đột nhiên đứng lên: "Video giám sát trong phòng làm việc đã ghi lại rõ ràng, ba đẩy
ông nội xuống, nhìn ông nội đau tim nhưng vẫn xoay người rời đi mà không giúp!"
"Ba còn không thấy ngại mà nói lão tam hại chết ông nội sao?"
“Câm miệng!” Tư Tấn Trung tức giận nhìn con gái: "Tư Mộ Phi, đừng quên, ba là ba của con!”
Đứa con gái xấu xa chết tiệt này lại đi giúp người ngoài như Tư Mộ Hàn tố cáo ông ta, uống công ông ta nuôi bao nhiêu năm.
Tư Mộ Phi đau lòng nhìn chằm chằm vào Tư Tấn Trung: "Vậy ba có nhớ rõ ông nội cũng là ba của ba không?"
Trong lòng cô ấy ớn lạnh, tức giận mắng: "Tại sao ba lại tàn nhẫn đối xử với ông nội như vậy?"
Ông nội mà cô ấy yêu thương cứ thế mà đi, sao cô ấy có thể không đau lòng cho được?
Cô ấy vẫn nhớ trước đây ông nội đã từng nói muốn thấy cô ấy lấy chồng và sinh con.
Lúc đó ông nội cười vô cùng hạnh phúc và nhân hậu.
"Câm miệng!"
"Sao ba biết ông ấy lên cơn đau tim?"
Tư Tấn Trung phát điện, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy hối hận vô cùng.
Làm sao ông ta biết mình vừa đẩy một cái thì ba đã lên cơn đau tim chứ?
Thật là xui xẻo!
Sớm muộn gì cũng chết, thế mà lại cố tình chết sau khi ông ta đẩy.