Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi đi qua khúc cua, một bé trai bất ngờ lao tới ôm chầm lấy anh. 

Mộc Quý Bạch vô thức ôm lấy cậu bé với hai tay đang cầm mớ đồ. 

Thấy mình đụng phải ai đó, cậu bé vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng đang định xin lỗi thì lại sững sờ. 

Mộc Quý Bạch cụp mắt xuống nhìn cậu bé trong tay mình, cậu bé còn rất nhỏ, trông như mới hai ba tuổi. 

Điều làm cho Mộc Quý Bạch hơi khó hiểu dường như anh ta nhìn thấy hình dáng của chính mình khi còn nhỏ trên mặt cậu bé. 

Cậu bé đã tỉnh táo trở lại, vươn bàn tay nhỏ bé trắng sữa của mình ra, bấu chặt vào ống quần của Mộc Quý Bạch vì sung sướng và hét lên: "Ba ơi! Là ba giống hệt con nè!" 

Giọng nói trẻ con của cậu bé giống như thể âm thanh từ trời vang xuống vậy, nó xuyên qua màng nhĩ, tiến vào ốc tai. 

Mộc Quý Bạch bị sốc toàn tập, ba? 

Anh ta? 

Mộc Quý Bạch khó hiểu nhìn cậu bé, cậu bé này có nhận ra nhầm người không, anh ta còn chưa từng chạm vào một người phụ nữ nào, con trai ở đầu ra. 

Mộng xuân thì có một lần. 

Không thể nằm mơ một lần mà sinh con được đúng không. 

"Bánh Trôi Nhỏ!" 

Ở đằng xa, một giọng nói lo lắng truyền đến. 

Mộc Quý Bạch nhìn về phía giọng nói, bỗng thấy Dương Tiêu trong bộ đồng phục y tá màu trắng đang lo lắng đi về phía mình. 

Sau đó... 

Cô ta ngồi xổm trước mặt anh ta rồi ôm lấy cậu bé. 

"Bánh Trôi Nhỏ, mẹ đã bảo với con là đừng chạy lung tung mà?" 

Khi Dương Tiểu biết tin con trai mình mất tích, cô ta đã suýt lên cơn đau tim. 

Bánh Trôi Nhỏ ôm cổ Dương Tiêu, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô ta, vẻ dịu dàng an ủi: "Mẹ ơi, con không chạy lung tung, con nhìn thấy ba rồi này." 

Thấy ba? 

Dương Tiêu sững người. 

Cô ta đờ đẫn ngước mắt lên nhìn Mộc Quý Bạch đang nhìn cô với vẻ khó hiểu, cô ta vô thức ôm Bánh Trôi Nhỏ lên rồi chạy đi! 

Mộc Quý Bạch: "..." 

Anh ta đáng sợ lắm à? 

Tại sao lại bỏ chạy khi nhìn thấy anh ta? 

Mộc Quý Bạch cau mày bối rối, nhìn bóng lưng Dương Tiêu đang dần chạy xa, không nói nên lời. 

"Mẹ, tại sao lại bỏ chạy khi nhìn thấy ba vậy?" 

Bánh Trôi Nhỏ nhìn mẹ mình với vẻ mặt khó hiểu. 

Dương Tiêu sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh. 

Tại sao cô ấy lại bỏ chạy? 

Cô ấy có thể nói đó là do bản năng không? 

Nếu người đàn ông đó biết rằng cô ấy đã lấy trộm **** ***** của anh ta rồi đi ra nước ngoài, ai biết được anh ta có giết cô ấy không. 

Đừng nhìn vẻ mặt dịu dàng của Mộc Quý Bạch, cô ấy đã tận mắt nhìn thấy mặt tàn nhẫn của Mộc Quý Bạch. 

Người đàn ông đó, có vẻ hiền lành nhưng thực chất lại là một tên cặn bã, mặt người mà dạ thủ đúng nghĩa! 

"Bánh Trôi Nhỏ, đó không phải là ba của con. Mẹ không phải đã nói với con rằng ba của con đã mất hay sao." 

Dương Tiểu tức chết với con trai mình mất. 

Bánh Trôi Nhỏ này kêu ai là ba mà không được, cứ phải là Mộc Quý Bạch vậy. 

Bánh Trôi Nhỏ nhìn mẹ của mình, nói một cách không mấy thiện cảm: "Nhưng mẹ ơi, mẹ nói rằng con trông rất giống ba." 

"Con ngoan, người giống nhau vẫn có thể không phải là ba của con." 

Dương Tiêu nói bậy một cách nghiêm túc. 

Bánh Trôi Nhỏ so sánh một cách nửa hiểu nửa không: “Ồ, vậy mẹ và bà ngoại cũng không phải mẹ con ruột.” 

Dương Tiêu: "..." 

Mộc Quý Bạch thu hồi ánh mắt, quay người đi về phía phòng của Nguyễn Tri Hạ. 

Nguyễn Tri Hạ ngồi trên giường nhìn Mộc Quý Bạch hai tay cầm thứ gì đó đi vào, đặc biệt, chiếc túi trong một tay anh ta tương đối trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy dòng chữ "băng vệ sinh" trên bao bì vuông vức. 

"Hạ Hạ, đây là váy mới." 

Mộc Quý Bạch trước tiên đưa chiếc túi bên trái cho Nguyễn Tri Hạ, sau đó đặt chiếc túi bên phải lên quầy, trên mặt có chút ngượng ngùng nói: "Đây là .." 

Dường như rất khó mở miệng, Mộc Quý Bạch càng nói càng ngượng đỏ tai. 

Nguyễn Tri Hạ nhìn vẻ mặt xấu hổ trên gương mặt của cậu mình mà không khỏi cảm thấy thích thú. 

Cậu đã 30 tuổi, chẳng lẽ chưa nhìn thấy đồ dùng của phụ nữ bao giờ ư. 

"Cháu hiểu rồi, cảm ơn cậu." 

Nguyễn Tri Hạ biết rằng việc nhờ một người đàn ông mua băng vệ sinh cho cô thực tình có hơi xấu hổ. 

"Ừm." 

Mộc Quý Bạch gật đầu, gò má đỏ ứng một cách kỳ lạ: "Cháu mau đi thay cái đó đi." 

Sau khi thay váy, Nguyễn Tri Hạ đã sẵn sàng xuất viện. 

Dù gì thì có kinh nguyệt cũng không cần nằm viện làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK