Khi Nguyễn Tri Hạ đang bôi thuốc cho Tư Mộ Hàn, cô buột miệng nói: “Có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng đừng đập đầu vào tường chứ, anh tưởng rằng anh là thiết đầu công ấy à?”
Tư Mộ Hàn: “...”
“Được rồi, đã băng bó xong rồi đó.”
Sau khi Nguyễn Tri Hạ băng bó, cô nhìn vòng tròn băng gạc quanh đầu Tư Mộ Hàn với vẻ hài lòng.
Nguyễn Tri Hạ cầm hộp thuốc lên, xoay người đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy người phụ nữ xoay người bước đi, Tư Mộ Hàn đưa tay nắm lấy cổ tay cô, giọng nói trầm thấp có vẻ khẩn cầu.
“Đừng đi, ở lại đây với tôi.”
Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi, nhẹ nhàng gỡ tay anh ra: “Lát nữa tôi sẽ đến
đây.”
Nói xong cô cầm hộp thuốc đi vào phòng ngủ.
Khoảng một phút sau.
Nguyễn Tri Hạ lại bước ra ngoài, lần này cô không mang theo hộp thuốc mà là một chiếc ghế tựa.
Cô đi tới bên cạnh Tư Mộ Hàn, mở ghế tựa ra rồi nằm xuống.
Cô nằm trên ghế, nhìn về phía những hòn đảo nhỏ xa xa, còn có hồ nước mênh mông vô tận kia khiến Nguyễn Tri Hạ phải thầm khen ngợi rằng nằm ở đây ngắm phong cảnh thì đúng là tuyệt vời không gì bằng.
“Tư Mộ Hàn, tôi phải công nhận rằng mắt nhìn của anh rất tốt. Nằm đây mà ngắm cảnh thì trông sẽ thấy bao la bát ngát ngát hơn những nơi khác.”
Biệt thự Hồ Cảnh được xây dựng trên bờ hồ tương đối cao, từ sân thượng tầng ba nhìn sang có tầm nhìn rất rộng, có thể nhìn thấy những hòn đảo liên hoàn nổi trên mặt hồ và những dãy núi nối tiếp nhau ở phía xa xa.
Mặt hồ trong xanh, núi non xanh biếc đẹp đến nao lòng.
Tư Mộ Hàn chỉ nhìn nghiêng khuôn mặt của cô, không nói nửa lời.
So với những phong cảnh không có sức sống kia thì cô ở trước mặt anh lại càng đẹp hơn.
Dưới bầu trời xanh, cô đẹp hơn bất kỳ phong cảnh nào, đẹp không sao tả xiết.
Anh yên lặng nhìn cô, tâm trạng đau buồn dần tan biến, một cảm giác hạnh phúc chưa từng có bao trùm lấy trái tim anh, khiến anh trông giống con người hơn so với bình thường.
Nguyễn Tri Hạ thoáng thấy Tư Mộ Hàn đang nhìn mình thì không hiểu sao hai má đỏ bừng và tim đập nhanh hơn.
Có một sợi tóc rớt trên trán, cô đưa tay vén ra sau tai, nhưng chỉ trong chốc lát nó lại rơi xuống.
Ngay khi cô vừa định vén lên lần nữa thì một bàn tay to lớn với những khớp xương khéo léo duỗi ra, trong lúc tiếp xúc, cô ngửi thấy mùi thuốc thơm tho phảng phất tỏa ra từ cơ thể Tư Mộ Hàn, mùi thơm thoang thoảng chứ không hề khó chịu.
Đó là một loại thuốc có mùi hương rất đặc biệt, không giống như mùi thuốc đông y mà mọi người vẫn uống hàng ngày, không hề hăng chút nào, ngược lại còn có một mùi thơm cực kỳ hấp dẫn.
Cô giật mình, bình tĩnh nhìn bàn tay to lớn của Tư Mộ Hàn vén mái tóc rơi trên trán xuống mang tai, khi bàn tay ấm áp ấy chạm vào lỗ tai cô thì lỗ tai cô chợt nóng bừng lên.
Nhịp tim cũng lỡ nhịp theo.
Cô vội vàng quay đầu nhìn về phía phong cảnh xa xa để che giấu đi sự lúng túng của mình.
Dường như người đàn ông này chỉ vô tình làm điều gì đó cho cô là đã dễ dàng khiến cô đỏ mặt và tim đập nhanh hơn.
Thật là kỳ lạ.
Tại sao cô không cảm thấy như vậy với những người đàn ông khác?
Cảm xúc kỳ lạ này khiến cô rất bối rối.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy người phụ nữ quay mặt đi chỗ khác thì khẽ nhếch miệng, như thể đang mỉm cười.
Thật là một cô nàng đáng yêu.
Tư Mộ Hàn nhìn hòn đảo nổi trên mặt hồ ở phía xa xa, trong mắt hiện lên một nụ cười.
Hai vợ chồng một người nằm, một người ngồi như vậy suốt một buổi chiều.
Khi mặt trời lặn, Nguyễn Tri Hạ vui vẻ đứng lên.
“Ôi, đẹp quá đi.”
Khi mặt trời lặn, ánh hoàng hôn đỏ rực, ánh sáng phản chiếu xuống mặt hồ cũng đỏ rực, giống hệt như những đóa sen đỏ đang nở rộ trong mặt hồ, cực kỳ đẹp.
Tư Mộ Hàn ngồi trên xe lăn, nhìn Nguyễn Tri Ha dang rộng hai tay bên cạnh hàng rào.
Ánh mặt trời đỏ rực chiếu vào thân hình mảnh mai của cô, nhìn cô giống như mộng ảo bước ra từ trong tranh vậy.
Trong khoảnh khắc ấy, anh cứ mải mê ngắm nhìn bóng dáng của cô không hề chớp mắt.
Cảnh tượng lúc này khiến anh nhớ đến một câu nói.
Em đang ngắm cảnh, còn tôi thì ngắm em.