Ông cụ Tư đang nằm trên ghế sô pha, khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ xoay xe lăn vào thì không khỏi đỏ mắt.
Ông rất hổ thẹn nói: "Cháu ba, ông nội xin lỗi cháu!"
LA
Là ông không dạy dỗ con trai cho tốt nên mới có thể để nó nói ra những lời không bằng súc vật như thế này.
Con trai lớn bỏ nhà đi, một lòng chỉ nghĩ đến việc đắm say hương tình với người phụ nữ bên ngoài, không thèm để ý đến con trai ruột.
Con trai thứ vì ghen tị, phong lưu, một lòng muốn chiếm lấy toàn bộ gia nghiệp của mà ra tay tàn độc với cháu trai.
Ông đã tạo nghiệt gì vậy chứ!
"Ông nội, đây không phải là lỗi của ông, ông đừng tự trách mình."
Trong lời nói lạnh lùng của Tư Mộ Hàn không khó để nghe ra sự quan tâm đối với cụ già.
Ông cụ Tư nhắm mắt lại, tựa hồ không muốn nói thêm gì nữa.
Khuôn mặt nhăn nheo của ông trong ngày càng tang thương, hằn lên dấu vết của thời gian.
Sau đó, ông lại mở mắt ra nhìn Nguyễn Tri Hạ đang ngồi trên đùi cháu trai nhà mình, sau đó tầm mắt rơi xuống bàn chân nhỏ lộ ra bên ngoài của cô, rõ ràng có một chỗ nhìn qua khá sưng. Ông hỏi theo bản năng: "Cháu dâu, chân của cháu bị sao vậy?"
"Dạ mấy ngày trước không cẩn thận bị bong gân."
Nguyễn Tri Hạ được ông cụ Tư nhắc nhở như vậy thì mới giật mình nhớ ra mình vẫn đang ngồi trên đùi của Tư Mộ Hàn, trong tiềm thức muốn đi xuống.
"Ngồi yên, đừng nhúc nhích."
Tư Mộ Hàn kẹp chặt vòng eo mảnh mai của cô, không cho cô di chuyển.
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ chợt cứng nhắc, không dám nhìn ông cụ.
Cô đã ngồi trên đời của cháu trai người ta trước mặt ông cụ, còn ngồi lâu như vậy, ông nội có nghĩ rằng cô đang ở được cưng chiều mà kiêu ngạo hay không đây?
Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ ngồi trên sô pha, sau đó nhấc chân cô đặt lên đùi mình, cởi giày ra. Nhìn mắt cá chân sưng đỏ, anh nhíu mày lại: "Có phải rất đau không?"
"Không..."
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, định nói rằng không đau, ai ngờ Tư Mộ Hàn dường như biết cô đang thể hiện, cố tình siết chặt cô một chút khiến cô đau đớn, không nhịn được mà kêu lên.
"Đau. "
Đôi con người ngấn nước mang theo một tia sương mù ở chỗ sâu mà nhìn anh, như thể đang trách anh vì đã làm đau cô.
"Ông nội, ở nhà có thuốc mỡ nào chữa bong gân không?"
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn về phía ông cụ Tư, hỏi.
Nhìn thấy sự thân thiết không e dè gì giữa hai vợ chồng, ông cụ Tư không khỏi nhướng mày, lúc này nghe được Tư Mộ Hàn hỏi mình thì gật đầu lia lịa nói: "Có."
Sau đó ông nhìn về phía Tả quản gia ở một bên, ra lệnh: "Tả quản gia, ông đi lấy thuốc bôi bong gân cho mợ chủ đến đây."
Quản gia đứng bên trái ông cụ lập tức đáp: "Vâng."
Chẳng bao lâu sau, Tả quản gia lấy thuốc mỡ đưa cho Tư Mộ Hàn: "Cậu chủ, thuốc mỡ đây."
Tư Mộ Hàn nhận lấy thuốc mỡ, bôi lên đầu ngón tay một chút rồi nhẹ nhàng bồi quanh mắt cá chân của người phụ nữ.
Thuốc mỡ mát mát lạnh lạnh, nhất thời giảm đau không ít.
Nguyễn Tri Hạ rũ mắt xuống, nhìn Tư Mộ Hàn chăm chú bôi thuốc cho mình, trong lòng thoáng rung động, thoáng qua trong nháy mắt, nhanh đến mức cô gần như không nhận thấy.
"Cháu ba, đêm nay cháu và cháu dâu đừng về nữa, cứ ở đây đi."
Ông cụ Tư hiếm khi nhìn thấy một mặt dịu dàng như vậy của cháu trai nhà mình, ánh mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ không khỏi càng ngày càng cảm thấy vừa lòng.
Dù lúc trước biết được tin nhà họ Nguyễn đổi cô dâu, ông đã rất tức giận.
Nhưng biết được nhân phẩm của cô dâu thay thế tốt hơn nhiều so với người phải gả tới trước đó, ông lại chẳng tính toán đến nữa.
Sau đó, ông lại nhờ người điều tra thông tin của cô, biết cô cũng là một đứa bé khổ sở, ông nghĩ, cứ để hai người họ ở bên nhau như vậy, biết đâu lại có thể vừa mắt nhau thì sao?
Không ngờ, thật sự vừa mắt nhau rồi.