Cô sợ mình vừa buông anh ra thì anh sẽ biến mất.
Cái tên xấu xa này, sao anh có thể tổn thương trái tim cô như vậy? Sao anh có thể giấu cô khổ sở như thế?
Sao anh có thể một mình giấu đi nỗi bị thương, không để cho cô biết chứ?
Cô thật sự tức giận rồi.
"Ha Ha."
Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ gọi cô.
Cô cứ ngồi lên người anh như thế sẽ khiến anh không cầm lòng được.
Anh đã sắp quên mất đã bao lâu rồi mình không được ôm cô thế này.
Nguyễn Tri Hạ dùng ngón tay chặn môi trên của Tư Mộ Hàn lại, rồi dịu dàng nói: “Suyt! Anh đừng nói nữa, cứ để em ôm một lát.”
Dứt lời, cô cứ nằm nhoài trước ngực anh, rồi lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Lúc này cô mới cảm thấy chân thực, đây không phải là ảo giác.
Mà là sự thật.
Cô thật sự vùi vào lòng anh một cách trắng trợn lần nữa.
Cô muốn làm gì thì làm nấy, còn anh thì hoàn toàn không thể làm gì được cô.
Người đàn ông đáng ghét này, khiến cô tổn thương nhiều ngày như vậy. Tại sao anh lại nhẫn tâm như thế chứ?
Anh bắt đầu không nhìn thấy từ khi nào thế?
Trong lòng cô có vô số lời muốn hỏi anh.
Nhưng bây giờ cô chỉ muốn lặng lẽ ở trong lòng anh, rồi cảm nhận anh vẫn thật sự ở bên cạnh cô.
Hai người đã ôm ấp lâu như thế, khiến cô quá ỷ lại vào anh rồi.
Cô rất muốn cả đời này đều tựa vào lòng anh, không muốn đi đâu nữa.
Nguyễn Tri Hạ vòng qua cổ anh, cả người đều tựa vào lòng anh.
Thỉnh thoảng còn có mặt vào cằm anh, rất giống mèo con đang làm nũng với chủ nhân.
Tư Mộ Hàn bị cô cọ đến mức cả người đều khó chịu.
Anh giữ người cô lại, tay không nhịn được mà vuốt ve eo của cô: “Hạ Hạ...”
“Hạ Hạ của anh...”
Giọng nói của anh trầm thấp buồn triền miên.
Môi vô tình hữu ý lướt qua vầng trán đầy đặn của cô.
Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên nhìn anh, rồi khẽ vuốt ve gương mặt anh, anh đã gầy đi rồi...
Anh đã gầy đi rất nhiều.
Quầng thâm dưới mắt càng đen hơn.
Rốt cuộc mấy ngày nay, người đàn ông này đã sống như thế nào?
Nghĩ tới mấy ngày nay anh đã giấu giếm mình, rồi một mình đối mặt với bóng tối.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời nổi giận đùng đùng đấm vào ngực người đàn ông.
Ngực bỗng truyền tới cơn đau khiển Tư Mộ Hàn ngẩn người, rồi anh nhanh chóng hiểu rõ, cô gái này đang phát tiết cơn giận với anh.
Anh vội nắm lấy nắm đấm nhỏ của cô, còn không quên nói: “Hạ Hạ, em đừng để mình bị thương”
Cô đánh anh cũng được, nhưng anh sợ tay cô sẽ bị đau.
Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Mộ Hàn nói lời quan tâm như thế thì nhất thời vừa yêu vừa hận.
Người đàn ông này luôn như thế.
“Bây giờ anh đã biết đau lòng cho em rồi à? Vậy lúc trước anh đã làm những gì?”
Nguyễn Tri Hạ bất mãn nói.
“Anh có biết lúc anh nói ly hôn với em, trái tim em đã đau đến nhường nào không?
Tên khốn nhà anh, sao anh có thể tổn thương trái tim em như thế? Sao anh có thể lừa em? Sao anh có thể không nói cho em biết như thế?”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói vừa tuôn rơi nước mắt.
Cô đang đau lòng cho chính mình, đồng thời cũng càng đau lòng cho Tư Mộ Hàn.
Anh phải làm thế nào mới có thể nói ra những lời không cần cô nữa, vừa tổn thương đến cả cô và anh.
“Hạ Hạ..”
Nghe thấy giọng nói kèm theo tiếng khóc của Nguyễn Tri Hạ, tim Tư Mộ Hàn nhất thời đau nhói, nặng trĩu.
Anh dùng sức ôm chặt cô vào lòng, một tay từ từ tìm đến gò má của cô, lúc ngón tay chạm đến gương mặt đầy nước mắt của cô, trái tim anh lại đau nhói.
Tại sao cô lại phát hiện ra vào lúc này cơ chứ?
Cô cứ sống yên ổn, không hề hay biết chuyện gì cả, sau đó quên anh đi, chẳng phải tốt hơn sao?
Trái tim Tư Mộ Hàn như đau đến cực hạn.