Lập tức, anh cúi đầu a một tiếng: "A.."
Hóa ra không phải không bật đèn, là do anh lại không nhìn thấy rồi.
"Cậu chủ, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ ngay lập tức!".
Quan Diêm đặt chén canh giải rượu xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Tư Mộ Hàn không nói gì.
Chỉ là đôi mắt không có chút ánh sáng nào đó lại trầm tĩnh hạ xuống.
Trên mặt không có biểu cảm gì, khiến cậu ta không nhìn ra được lúc này anh đang nghĩ gì.
Nguyễn Tri Hạ cảm giác giấc ngủ này dường như rất lâu, rất lâu.
Cô ngủ từ ngày hôm qua thẳng đến chiều hôm sau.
Khi tỉnh dậy, ánh mắt đã sưng húp.
Có lẽ là nằm mơ nên đã khóc nguyên một đêm.
Cô ngồi ở trên giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài, nhưng tâm trạng cô lại tối tăm đến thấp thỏm.
Cô cong gối, ôm lấy hai chân, tựa đầu lên gối một cách vô cùng bất lực, đáy mắt đầy u buồn, chán nản.
Mộ Quý Bạch đứng ở cửa, cửa không đóng. Anh ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang cuộn tròn người, ngồi ở đầu giường, vẻ mặt buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, khiến anh ta cảm thấy hết sức đau lòng.
Anh ta gõ cửa rồi bước vào: "Hạ Hạ, dậy ăn chút cháo."
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy, nhưng cô không cử động.
Cô không có cảm giác thèm ăn, không muốn ăn bất cứ thứ gì.
Mộ Quý Bạch nhìn dáng vẻ bất động của cô, rất là bất đắc dĩ: "Hạ Hạ, bất kể thế nào, cháu cũng phải ăn nhiều một chút. Bệnh dạ dày của cháu rất nghiêm trọng, không thể nhịn đói được."
Vốn dĩ Nguyễn Tri Hạ vẫn không muốn ăn.
Chỉ là khi Mộc Quý Bạch nói đến bệnh dạ dày, cô không khỏi nhớ đến Tư Mộ Hàn.
Nghĩ đến nếu anh biết mình không chịu ăn cơm thì nhất định sẽ rất tức giận.
Cô không tự chủ được mà quay người lại.
Nhìn cháo rau trong tay Mộ Quý Bạch, lông mi cô khẽ chớp: "Cháu đi rửa mặt một chút trước."
Nói xong, cô lơ đãng đứng dậy và đi vào phòng tắm.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ cuối cùng cũng chịu ăn, Mộc Quý Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Tri Hạ rửa mặt một chút rồi đi ăn sáng.
Cô nhìn Mộc Quý Bạch rồi nói: "Cậu út, cậu có thể cho cháu biết chuyện năm đó được không?"
Cô vẫn không muốn bỏ lỡ Tư Mộ Hàn như vậy.
Cô muốn biết liệu năm đó mẹ của Tư Mộ Hàn cố ý hay là vô tình.
Nếu vô tình, có lẽ cô...
Cô không biết mình đang làm gì nữa.
Nhưng cô chỉ không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để thuyết phục bản thân mình tiếp tục ở bên cạnh Tư Mộ Hàn.
Năm đó cô còn quá nhỏ.
Tất cả những gì cô biết chỉ là ai đó đã đụng phải mẹ rồi còn bỏ chạy.
Còn những chuyện khác, cô hoàn toàn không biết.
Mộc Quý Bạch nhìn Nguyễn Tri Hạ với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Anh ta biết cô đây là đang làm gì.
Cô đúng là vẫn không thể hết hy vọng được.
Mộc Quý Bạch thở dài: "Hạ Hạ, chuyện năm đó cậu cũng không biết được nhiều lắm. Nhưng mà cậu tra được quả thật là Thư Mạn đã bỏ chạy sau khi tông phải mẹ cháu."
"Năm đó bác sĩ nói rằng nếu chị gái được đưa đi đúng lúc thì chị ấy không nhất thiết khó sinh mà chết."
"Hạ Hạ, mặc dù cái chết của mẹ cháu không phải do Thư Mạn trực tiếp gây ra, nhưng cũng do bà ấy gián tiếp gây ra. Nếu năm đó bà ấy không bỏ chạy mà đưa mẹ cháu đến bệnh viện kịp thời, mẹ cháu sẽ không phải chết."
"Cậu biết cháu muốn ở bên cạnh Tư Mộ Hàn, nhưng cháu đã bao giờ nghĩ đến việc về sau cháu phải đối mặt với cậu ta như thế nào không?"
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ như nghẹn lại.
Trái tim, đau nhói lên từng hồi.
Cô cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào, nên cô mới không đủ dũng khí để trở về cùng anh.
Nhưng mà...
Cô thực sự sẽ từ bỏ anh như thế này sao?
Chỉ nghĩ đến đây thôi, cô đã thấy tê tái lòng, huống hồ là thật sự phải rời xa anh.
"Cậu út, cậu đi ra ngoài đi, cháu ở một mình một lát."
Cô yêu Tư Mộ Hàn không kém gì yêu mẹ.
Nếu so sánh yêu ai nhiều hơn một chút.
Cô nghĩ, có lẽ là Tư Mộ Hàn chăng.