Quá là ác độc, nhưng mà cô ấy thích.
Cô ấy không quên chuyện vừa rồi Đường Ngọc đã uy hiếp cô ấy phải sinh thêm mấy đứa nữa.
Thiến đi là được.
Như vậy cô ấy không sợ anh ta làm xằng làm bậy nữa.
Cái gì...
Anh ta không...
Đường Ngọc vô cùng tức giận...
Còn không quên lấy tay che lại.
Sợ là Nguyễn Tri Hạ sẽ...
Người đàn bà này quá độc ác.
Chẳng trách sau khi An An lên đại học lại càng ngày càng không nghe lời.
Nhất định là do cô gái này dạy hư.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Đường Ngọc, không khỏi bật cười thành tiếng.
Đã biết sợ rồi đấy.
Hừ hừ, cố nghiêm túc nói với Tư Mộ Hàn: “Anh bảo em họ của anh sau này không được phép dây dưa với An An nữa.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn nhất thời rơi trên người La An An.
Cô gái này cắt tóc ngắn, mặc bộ quần áo bệnh nhân ngược lại có vài phần nhẹ nhàng yếu đuổi.
Chính là người này à?
Cái cô mà là cặp đôi gì đó với Hạ Hạ.
Thật là khó chịu quả.
Dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, chẳng trách Hạ Hạ lại thích cô gái này như vậy.
Lại nhìn đến thằng em họ nhà mình, trông kiểu gì cũng thấy hai người này mới là một đối.
Nên cùng nhau gieo họa cho đối phương.
Chứ đừng có gieo họa cho anh và Hạ Hạ.
Nhưng mà vợ đại nhân đã lên tiếng rồi.
Nếu như anh không bày tỏ ý kiến thì vợ đại nhân sẽ tức giận.
“Đường Ngọc, cậu đã nghe thấy lời chị dâu cậu chưa, sau này đừng có bám lấy bạn thân của cô ấy nữa.” Tư Mộ Hàn nói đầy ý tứ sâu xa.
Hoàn toàn không trái lời VỢ.
Đường Ngọc tức giận trợn mắt liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng không nói gì.
Nguyễn Tri Hạ thấy chẳng sao cả.
Cô cũng biết chắc chắn Tư Mộ Hàn không trị được Đường Ngọc.
Cô cũng không trông chờ thật sự có thể ngăn cản được anh ta.
Có điều bây giờ An An cần nghỉ ngơi.
Vì vậy cô có nói gì cũng sẽ không thể để cho An An bị Đường Ngọc dẫn đi.
“An An, đi về với tớ đi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía La An An.
La An An bất đắc dĩ gật đầu.
Cô ấy còn có thể làm gì được?
Nếu không đi cùng với Hạ Hạ.
E là Đường Ngọc sẽ lập tức đưa cô trở về. Không làm tốt có khi còn hóa thú, hăng máu chiến đấu gì đó thế thì cô bị thảm chết mất.
Cuối cùng trong sự oán niệm của Đường Ngọc và sự uy hiếp của Tư Mộ Hàn, La An An nhắm mắt nhắm mũi đi thi theo Nguyễn Tri Hạ rời khỏi hai người không hề bình thường kia.
Trên đường.
La An An ngồi bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, cảm nhận được luồng uy hiếp nồng đậm đến từ Tư Mộ Hàn ở bên còn lại.
Cô ấy chỉ cảm thấy cả người giống như rơi vào trong động bằng, vô cùng lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với Tư Mộ Hàn trong khoảng cách gần như vậy.
Người ta gọi là diêm vương mặt lạnh không phải là bốc phét.
Đúng là lạnh thật...
Thật sự muốn chui xuống lỗ nẻ.
“Tư Mộ Hàn, Đường Ngọc là em họ của anh à?”
Nguyễn Tri Hạ hơi rầu rĩ hỏi Tư Mộ Hàn.
Không ngờ là thế giới này lại nhỏ như vậy.
Tư Mộ Hàn lại là anh em họ với Đường Ngọc.
Chẳng trách cô đã nói gì chứ.
Tính cách Đường Ngọc gần như giống Tư Mộ Hàn như đúc.
Đều là kiểu ngang ngược bá đạo.
“Ừ, mẹ nó là em gái của mẹ anh.”
Tư Mộ Hàn lạnh nhạt trả lời.
Trên thực tế, anh và Đường Ngọc đều mất mẹ từ sớm.
Thế nên thật ra lúc nhỏ hai người cũng không qua lại gì cả, đến lúc lớn lên thì mới gặp nhau vài lần.
Không đến mức gọi là có tình cảm sâu sắc.
“Thế à.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bây giờ mình vẫn chưa hiểu được Tư Mộ Hàn.
Dường như ngoài con người anh ra, cô không hề biết gì về những chuyện khác của anh.
La An An ngồi ở bên cạnh nhìn hai người.