"Miệng của cô thổi như vậy, không phải là muốn để tôi đánh sao?"
Nói cô thì cũng thôi đi, cô nghe một chút cũng chẳng sao.
Nhưng cô ta lại nhục nhã Tư Mộ Hàn như vậy.
Cô cũng không biết là sợi dây thần kinh nào của mình bị điện, nhưng cô không thể chịu được người khác sỉ nhục anh.
Người đàn ông kia, mặc dù tính cách ác liệt, nhưng mà dù sao anh cũng ra tay giúp đỡ cô.
Cô không cho phép người khác ở trước mặt cô sỉ nhục anh như vậy.
Huống chi, dùng sự đau khổ của người khác để làm niềm vui cho bản thân, cô nhìn không quen!
Đánh cô ta thì sao?
Nếu không phải có ý định gây thương tổn cho người khác là phạm pháp, cô đã muốn hung hăng vẽ mấy đạo lên mặt cô ta, xem thử cô ta còn có thể chế giễu người khác không!
So với Tư Mộ Hàn, cô ta không biết xấu xí hơn biết bao nhiêu!
"Cô... cô... cô..." Phương Minh Mị tức giận đến mức cả người run run, cuối cùng đỏ lên vì tức: "Tôi liều mạng với cô!"
Cô ta nhào tới, nắm lấy tóc của Nguyễn Tri Hạ.
Vốn dĩ Nguyễn Tri Hạ không phải người thích gây chuyện, nhưng có người đã đánh tới đầu mình, cô không đáp trả lại, thật sự cho rằng cô dễ bắt nạt sao?
Từ nhỏ Nguyễn Tri Hạ đã bị đánh rất nhiều, tính tình cũng không dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ là bình thường không thích gây chuyện, cộng thêm tướng mạo thanh thuần, cho nên mới tạo cho người một ảo giác là cô rất ngoan ngoãn.
Cô cũng không phải là con cừu nhỏ gì cả.
Một phát bắt được hai cánh tay của Phương Minh Mị, một cú bắt lấy chân của cô ta, đẩy lên, trực tiếp quật ngã Phương Minh Mị lên mặt đất.
Sau đó ngồi trên người cô ta, giờ giấy note trong tay lên, sau đó đánh vào mặt của Phương Minh Mị vang lên từng tiếng "bốp bốp bốp".
Phương Minh Mị chỉ có thể gắt gao níu lấy tóc của Nguyễn Tri Hạ, không chiếm được chút lợi gì, rõ ràng Nguyễn Tri Hạ đang trên cơ.
La An An thầy Nguyễn Tri Hạ bị ăn hiếp, sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ, vén tay áo lên, trực tiếp tiến lên gia nhập vào cuộc chiến.
Ba người đánh nhau dưới ánh mắt hoảng sợ của đám người qua đường, người qua đường nhao nhao lấy điện thoại di động ra, ghi lại cảnh tượng buồn cười này.
Hai đánh một, Phương Minh Mị chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nhìn xem hai "người hầu" đứng đực ra như đá nhìn cô ta bị đánh, tức giận quát: "Hai người các cô là người chết à! Không nhìn thấy tôi bị bọn họ bắt nạt sao?"
Cuối cùng hai người hầu" cũng lấy lại tinh thần, cũng gia nhập vào cuộc chiến.
Thế là hai đánh một, biến thành hai đánh ba.
La An An rất hung mãnh, một người có thể đánh với hai người, tư thế kia, nói đơn giản thì chính là tựa như bật hack, vô cùng dũng mãnh.
Xoay người mấy cái đánh túi bụi, người qua đường nhìn vô cùng say sưa.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy con gái đánh nhau từ khai giảng đến nay, người qua đường nhao nhao vây lại xem.
Đánh mãi đánh mãi, không biết là ai đụng đổ bình hoa lớn bằng sứ Thanh Hoa dùng để trang trí ở cạnh bên.
Một tiếng "hoảng" vang lên, người qua đường sợ ngây người, ngay cả năm người trong cuộc chiến cũng sửng sốt.
Nhìn mảnh sử vỡ đầy đất, chẳng ai dám lên tiếng.
Cuối cùng cũng không biết là ai hô một câu, thầy chủ nhiệm tới.
Cuối cùng năm người bị thầy chủ nhiệm dẫn đến phòng hiệu trưởng.
Trong phòng hiệu trưởng.
"Đánh nhau trong trường học, giỏi thật đấy! Còn làm hư cơ sở vật chất của trường học! Đây chính là bình hoa bằng sứ Thanh Hoa có giá năm mươi vạn đấy! Các em."
Hiệu trưởng tức giận đến thở không ra hơi: "Đúng là muốn chọc tôi tức chết rồi!"