Chỉ có điều, thứ mà cô đang nghĩ thầm trong lòng là, rốt cuộc đối phương là
ai.
Tại sao lại muốn bắt cóc cô.
La An An nghe vậy thì lập tức im bặt.
Cô ấy cũng không biết bản thân mình bị làm sao.
Cớ gì mà chân lại run bần bật thế này.
Cô ấy chính là La An An!
Việc gì phải sợ hãi mấy thứ này chứ?
Trong lúc hai người vẫn đang nói chuyện, một người phụ nữ đi từ cửa vào.
Quan sát hai người vẫn còn tâm trạng nói chuyện phiếm kia.
Người phụ nữ kia cười khẩy một tiếng, mở miệng nói: "Chết đến nơi rồi mà vẫn còn tâm trạng ngồi đó nói chuyện phiếm."
La An An cười cười, như thể không sợ gì cả: "Ai quy định người bị bắt cóc không thể nói chuyện phiếm đâu?"
Nguyễn Tri Hạ nghe Là An An nói vậy xong thì không kìm được mở trợn tròn mắt.
An An, cậu khiêu khích đối phương như vậy, liệu có ổn không?
Tuy vậy nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn rất bình tĩnh.
Cô mở miệng hỏi thẳng đối phương: "Bà là ai, tại sao lại muốn bắt cóc chúng tôi?"
Người phụ nữ áo đen cười cười, dùng ánh mắt lạnh lùng trừng Nguyễn Tri Hạ: "Tao là ai không quan trọng, điều quan trọng là hôm nay mày sẽ phải chết ở đây!"
“Mục tiêu của bà là tôi ư?"
Nguyễn Tri Hạ không ngốc, qua lời nói của người phụ nữ, không khó để nhận ra lòng thù hận của bà ta đối với cô.
Bà ta dường như rất căm ghét cô.
Nhưng cô lại không biết bà ta là ai.
Người phụ nữ không nói gì nữa.
Cặp mắt để lộ ra bên ngoài của bà ta trừng lên nhìn cô, từ đôi mắt ấy toát lên sự âm u lạnh lẽo cực hạn.
Ánh mắt hung ác âm hiểm như muốn chấm dứt đường sinh đường sống của cô ngay tức khắc.
Nguyễn Tri Hạ dường như đoán ra được gì đó, cô lập tức mở miệng: "Là dì đúng không?"
Tư Mộ Hàn đã từng nói với cô.
Người công khai đoạn video trên mạng chính là người dì mà cô chưa bao giờ thấy mặt.
Và người đó cũng chính là em gái song sinh của mẹ cô.
Người phụ nữ nọ bị một tiếng dì của Nguyễn Tri Hạ kích động tới.
Bà ta lập tức lớn tiếng quát: "Mày câm miệng cho tao! Ai là dì của mày hả!"
“Mẹ của mày là một con đĩ giả tạo đê hèn, mày cũng vậy!"
“Mày là loại đàn bà không biết xấu hổ, lại đi đâm đầu yêu anh họ mình!"
Nguyễn Tri Hạ lập tức lên tiếng phản bác: "Tư Mộ Hàn không phải anh họ tôi, là bà cố tình bịa đặt!"
Mộc Tĩnh Tâm nghe xong lời này, ban đầu bà ta hơi ngẩn người, nhưng sau đó thì lại phá lên cười.
“Vậy có nghĩa, đây là nguyên nhân khiến mày không chịu rời bỏ Tư Mộ Hàn
sao?"
Nguyễn Tri Hạ khó hiểu nói: "Chúng tôi không phải anh em họ, vì sao lại phải rời bỏ nhau."
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy người phụ nữ này thật nực cười.
Tại sao cô phải rời bỏ Tư Mộ Hàn vì một chuyện có lẽ có như thế chứ?
Mộc Tĩnh Tâm nói: "Chẳng lẽ Mộc Quý Bạch không nói gì với mày sao, về người đâm mẹ mày năm đó là ai?"
“Bà nói vậy là ý gì?" Nguyễn Tri Hạ ngẩn người.
Người đâm mẹ cô năm đó không phải đã bị bắt từ lâu rồi sao?
Câu nói này của bà ta là có ý gì chứ?
Mộc Tĩnh Tâm bất ngờ cười phá lên, ánh mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ của bà ta đột nhiên lại ẩn chứa sự thương hại, vẻ mặt như vô cùng đồng cảm với cô, miệng nói:
“Thật là đáng buồn! Vậy hóa ra là, ngày cả mẹ mình chết như thế nào mày cũng chưa biết!"
"Xem ra Mộc Quý Bạch giấu mày không ít chuyện đâu."
“Nhưng mà cũng chả liên quan gì. Nếu Mộc Quý Bạch không nói, vậy thì để tao nói."
“Năm đó, người đâm mẹ mày, khiến cho mẹ mày khó sinh chính là mẹ của Tư Mộ Hàn, là Thư Mạn."
Cái gì?
Nguyễn Tri Hạ thật sự kinh hãi rồi.
Người đâm mẹ cô năm đó lại chính là mẹ Tư Mộ Hàn sao?
Không...
Sao có thể như thế được!
Nguyễn Tri Hạ không tin.