Nguyễn Tri Hạ không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ khi biết mình là người đến cuối cùng.
Mặc Thâm vẫy vẫy tay với Nguyễn Tri Hạ: "Hạ Hạ, đứng đó làm gì? Qua đây đi."
Bạch Tuyền ngồi ở bên trái Mặc Thâm, nhẹ nhàng cười với cô.
Trên ghế chính là Mục Thạc lạnh lùng, uy nghiêm.
Ông ta nhìn cô và nói: "Cô Nguyễn, người tới là khách, cô đừng khách sáo"
Bên kia, cậu nhỏ của cô đang nhìn cô với vẻ dịu dàng: "Hạ Hạ, qua bên cậu này."
Nguyễn Tri Hạ kéo vạt áo của mình, đầu tiên là mỉm cười với Mục Thạc: "Cảm ơn đã tiếp đãi."
Sau đó cô bước đến chỗ ngồi bên cạnh Mộc Quý Bạch và ngồi xuống.
Mặc Thâm nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ không ngồi bên cạnh mình, mà là ngồi bên cạnh Mộc Quý Bạch, đột nhiên anh nhìn Mộc Quý Bạch với ánh mắt khác lạ.
Mộc Quý Bạch nhìn ánh mắt khó chịu của Mặc Thâm, anh ta nở nụ cười ấm áp, dáng vẻ rất dễ gần.
Mặc Thâm nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộc Quý Bạch, chợt thấy buồn bực, thu hồi tầm mắt, nhìn xuống bữa sáng trên bàn, đột nhiên không có cảm giác muốn ăn nữa.
Mặc Thâm cầm dao nĩa và cắt bánh mì nướng một cách bất cẩn, nhưng tâm trí anh ta càng lúc càng xa.
Anh ta vốn tưởng khi Tư Mộ Hàn rời đi, anh ta sẽ có thời gian ở một mình với Hạ Hạ.
Nhưng ai ngờ, vừa xuống máy bay, bọn họ đã bị người do cha nuôi phái đến đón về trang viên.
Không chỉ vậy, vốn tưởng Mộc Quý Bạch đã rời đảo từ lâu, thế mà lại đang ngồi uống trà trong phòng khách với cha nuôi...
Anh ta nhớ rõ ánh mắt của Mộc Quý Bạch khi nhìn thấy Hạ Hạ, dịu dàng giống như nhìn người yêu của mình.
Mặc Thâm không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Không thể nghi ngờ gì nữa, lại một người đàn ông khác đến cướp Hạ Hạ với anh ta!
Sau khi Nguyễn Tri Hạ đã yên vị, Mục Thạc đột nhiên nhìn cô và nói:
"Cô Nguyễn, con chó mà trước đó gây phiền phức cho cô, tôi đã dạy dỗ một trận rồi, cô cứ yên tâm ở chỗ này, chờ chồng của cô đến đón.”
Khi Nguyễn Tri Hạ nghe những lời của Mục Thạc, cô không khỏi sững sờ trong giây lát.
Cô lịch sự gật đầu, tâm trạng thấp không thể giải thích được.
Bởi vì Tư Mộ Hàn vẫn chưa gọi cho cô.
Mục Thạc là một người đàn ông không nói nhiều, sau khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ gật đầu, ông ta không nói gì nữa.
Cảm xúc của Nguyễn Tri Hạ có vẻ hơi sa sút vì Tư Mộ Hàn không gọi cho cô.
Mãi đến khi mọi người giải tán, cô vẫn chưa hề động đũa.
Mục Thạc lên lầu sau khi ăn bữa sáng.
Để lại một vài người trẻ bên dưới và tự do hoạt động.
Ngồi bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, Mộc Quý Bạch đương nhiên nhận thấy tâm trạng của cô không ổn.
Sau khi Mục Thạc rời bàn, anh ta hỏi cô: "Hạ Hạ, sao vậy?"
Bàn tay to của Mộc Quý Bạch vuốt ve đỉnh đầu của Nguyễn Tri Hạ, giọng nói của anh ta rất thấp và nhẹ nhàng, nghe rất dễ chịu êm tai.
Nguyễn Tri Hạ được Mộc Quý Bạch gọi nên hoàn hồn lại, khi thấy Mộc Quý Bạch đang lo lắng nhìn mình, cô lắc đầu và gượng cười về phía Mộc Quý Bach.
"Cháu không sao."
Sau đó, dường như nhận ra rằng mọi người đã ăn xong, cô hơi đỏ mặt vì xấu hồ.
"Mọi người ăn xong nhanh vậy sao?"
Sau khi nghe những lời của Nguyễn Tri Hạ, Mặc Thâm ngồi ở đối diện, trả lời một cách vô liêm sỉ: "Không phải mọi người ăn nhanh, mà là em thất thần quá lâu đấy."
Nghe vậy, Nguyễn Tri Hạ cúi đầu xấu hổ hơn nữa, không trả lời câu nói của Mặc Thâm.
Nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Nguyễn Tri Hạ, Mặc Thâm lập tức biết cô đang nghĩ đến Tư Mộ Hàn, trong lòng anh ta cảm thấy hơi bực mình.
Anh ta đứng dậy và bước ra ngoài.
Nhìn thấy Mặc Thâm đi ra ngoài, Bạch Tuyền đứng dậy đi theo anh ta ra ngoài.
Đột nhiên, chỉ còn lại Nguyễn Tri Hạ và Mộc Quý Bạch trong nhà ăn.
Đôi mắt ấm áp của Mộc Quý Bạch lóe lên một chút cưng chiều, anh ta hỏi Nguyễn Tri Hạ: "Hạ Hạ, cháu nhớ Tư Mộ Hàn sao?"
Nguyễn Tri Hạ bị đoán trúng tâm tư nên càng xấu hổ hơn, cô nghĩ một đường nói một nẻo: “Không thèm nhớ”.
Mộc Quý Bạch bật cười ngay lập tức sau khi nghe những lời nghĩ một đường nói một nẻo của cô.
"Được rồi Hạ Hạ, không phải Tư Mộ Hàn đã nói hai ngày nữa sẽ tới tìm cháu sao?"
Tư Mộ Hàn đã liên lạc với anh ta từ trước và hỏi anh ta ở đâu, khi biết anh ta đang ở trên đảo, anh đã giao Hạ Hạ cho anh ta và nhờ anh ta giúp chăm sóc Hạ Hạ trong một hoặc hai ngày.