Hai người cứ như vậy, một người thì nằm nghiêng, một người thì nửa nằm nửa ngồi ở đầu giường, một người thì ngẩn ngơ nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, một người thì nhìn bóng dáng bí ẩn khó đoán của người phụ nữ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, khi Nguyễn Tri Hạ rất mệt và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì giọng nói trầm thấp và hơi lười biếng của người đàn ông vang lên sau lưng cô, anh nói: “Lại đây”.
Rõ ràng người phụ nữ đang ở ngay bên cạnh anh, mùi hương dễ chịu vẫn còn đó nhưng anh lại không ngủ được.
Tư Mộ Hàn không khỏi nhớ tới hương thơm khi anh ôm cô đi vào giấc ngủ ngày hôm trước, nên không kiềm lòng được mà mở miệng bảo cô lại đây.
“Không.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu từ chối.
“Ngoan, qua đây để tôi ôm cô.”
Anh muốn biết có phải khi ôm cô thì anh sẽ ngủ ngon không.
“Đừng”
Để cho anh ôm, anh sẽ ăn luôn cả cô! Cô sẽ không ngoan ngoãn chịu chết như vậy đâu.
“Cô qua đây.”
Người phụ nữ không nghe lời khiến anh bực bội.
Mấy ngày nay anh không ngủ được nên chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc thật ngon.
“Tôi không muốn”
Nguyễn Tri Hạ rất kiên định, không chịu qua.
"CO."
Tư Mộ Hàn gần như phát điên.
Cô càng ngày càng biết chọc tức anh.
Nguyễn Tri Hạ sợ rằng mình từ chối sẽ rước lấy cơn thịnh nộ của anh nhưng cô vẫn rất sợ, lẩm bẩm với vẻ mặt ấm ức: “Tôi sợ mà.”
Mặc dù giọng nói của cô rất nhỏ nhưng Tư Mộ Hàn vẫn nghe thấy, anh chợt nghẹn lời.
Nên không thể nói ra cầu bảo cô qua đây.
Anh biết rằng tối nay mình đã dọa cho cô sợ nhưng anh không cố ý, ai bảo cô lại to gan lớn mật đùa với lửa như thế, anh chịu đựng được mới là lạ.
Mặc dù nói là cô đùa với lửa trước, nhưng việc anh cố tình dọa cho cô sợ cũng là sự thật.