Cô thì cực kỳ thích thú, chỉ khổ cho Tư Mộ Hàn.
Chắc hẳn người phụ nữ này không biết hành động của mình khiến người ta ngứa ngáy đến mức nào.
Anh bị cô nhẹ nhàng vuốt ve một hồi như vậy, bộ phần nào đó đã “cứng” lên rồi!
“Đừng gãi loạn lên nữa.”
Anh tóm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nguyễn Tri Hạ, cất giọng trầm khàn cảnh cáo.
Nguyễn Tri Hạ nghe ra ý cảnh cáo của anh liền lập tức trở nên ngoan ngoãn, không nghịch ngợm lung tung nữa.
Bàn tay bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, tay anh rất to, đủ để bao chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô một cách vững vàng.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bàn tay nhỏ nhắn của mình và bàn tay to lớn của Tư Mộ Hàn, trong lòng bỗng chạy qua một dòng điện ấm áp không rõ lý do cùng một xíu xiu cảm giác hạnh phúc.
Nhận ra mình đang nghĩ gì, Nguyễn Tri Hạ liền kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Đầu óc cô bị úng nước rồi mới nghĩ giữa cô và người đàn ông này có thể có hạnh phúc.
Tư Mộ Hàn thả tay Nguyễn Tri Hạ ra, khẽ đẩy cô sang một bên, sau đó chống tay nâng cơ thể lên, từ từ di chuyển rồi nằm xuống.
Nguyễn Tri Hạ ngồi ở bên cạnh nhìn những động tác vất vả đó của Tư Mộ Hàn, trong lòng cô có chút xót xa.
Cô đã quen thấy dáng vẻ ung dung bình thản của anh, bây giờ nhìn thấy anh vì hai chân không tiện mà ngay cả việc nằm xuống cũng phải vất vả, khó nhọc như vậy, trái tim cô lại nhói đau. Lúc này, cô rất thương xót cho người đàn ông này.
Một năm nay, có phải anh thường như vậy không?
Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là anh đã rất khó khăn.
Thấy Tư Mộ Hàn đã nằm xuống, Nguyễn Tri Hạ bất giác nhích lên phía trước, chủ động kéo tay anh, rồi dựa đầu lên lồng ngực anh, tựa như làm vậy là để thể hiện sự thương xót của mình đối với anh.