Mộ Tư nhìn những ánh mắt mong đợi đổ dồn về phía anh.
Khóe miệng dưới mặt nạ gợi lên châm chọc, bàn tay khéo léo tiếp nhận bản thảo thiết kế.
Nhìn thấy điều này, Nguyễn Tri Hạ và Hoa Hy đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trong mắt không khỏi có chút vui mừng.
Nhưng...
Mộ Tư thậm chí còn không thèm nhìn, đột nhiên ném bản phác thảo thiết kế lên trời, ngạo nghễ nói: "Tôi không thèm nhìn tác phẩm của một nhà thiết kế vô danh."
Nguyễn Tri Hạ nhìn tờ giấy bay trên trời, cảm thấy công sức của mình đang bị người khác chà đạp nên lập tức tức giận: "Ngài Mộ Tư!"
Cô gầm nhẹ: "Anh có thể không xem! Có thể không cần chọn!"
"Nhưng tại sao anh lại giẫm đạp lên thành quả của một nhà thiết kế một cách tùy ý như vậy?"
"Có lẽ đối với anh đây chỉ là một vài mẩu giấy vụn không đáng giá gì."
"Nhưng anh có biết đây là thành quả lao động vất vả của tôi không, tại sao anh lại chà đạp lên nó như thế này!"
Nguyễn Tri Hạ ngồi xổm xuống nhặt bản thảo thiết kế và nói: “Làm sao một người như anh có thể biết được những khó khăn của những người theo đuổi ước mơ.
Anh có thể phá tan ước mơ của một người chỉ bằng cách giẫm đạp lên nó."
Mộ Tư đứng đó, nghe Nguyễn Tri Hạ than trách sự tàn nhẫn của anh.
Anh nắm chặt tay, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ u ám ảm đạm, đôi mắt sâu lạnh lùng ẩn chứa cảm xúc khiến người ta không thể nhìn thấu.
Nguyễn Tri Hạ quỳ trên mặt đất, nhặt từng cái một lên: "Một người như anh không xứng đáng mặc quần áo do tôi thiết kế!"
Nước mắt cô đảo quanh trong hốc mắt nhưng cô không rơi một giọt nước mắt nào.
Những giọt nước mắt mà Nguyễn Tri Hạ sắp trào ra đã bị kìm lại.
Cô tự dặn lòng không được khóc!
Cô không thể khóc trước một người đàn ông không biết tôn trọng người khác như vậy!
Có điều nhìn bản thảo thiết kế rải rác khắp nơi, cô không tránh khỏi cảm thấy đau lòng.
Trên đường tới đây cô đã tưởng tượng ra vô số kết quả nhưng chưa từng nghĩ tới người đàn ông này lại không thèm ngó ngàng tới, đạp bỏ hết mọi công sức của cô.
Cô thực sự rất đau lòng!
Đây đều là công sức của cô, bảo bối của cô, tại sao anh ta lại giẫm nát thiết kế của cổ như
vậy.
Hoa Hy chưa bao giờ nghĩ Mộ Tư sẽ làm điều này, nhìn Nguyễn Tri Hạ đang quỳ dưới đất nhặt bản thảo thiết kế, trong lòng cô ta cảm thấy có lỗi vô cùng.
Cô ta không nên đưa cô đến đây, cô ta nghĩ rằng thiết kế của cô quá tốt và Mộ Tư sẽ thích nó.
Nhưng cô ta không ngờ rằng Mộ Tư sẽ làm như vậy.
Hoa Hy mặc kệ mình là một tổng giám đốc, nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt các bản thảo thiết kế.
Sau khi nhặt xong tất cả các bản thảo thiết kế, Hoa Hy kéo cổ tay của Nguyễn Tri Hạ và nói với Mộ Tư.
“Ngài Mộ Tư, nếu chúng tôi có chỗ nào đắc tội anh, mong anh bỏ qua cho!
Nếu anh đã xem thường thiết kế của chúng tôi thì chúng tôi xin phép đi trước."
Nói xong, Hoa Hy trực tiếp kéo Nguyễn Tri Hạ đi.
Sau khi lên xe, Nguyễn Tri Hạ cuối cùng cũng không kìm được nữa, ôm bản thảo thiết kế của mình mà khóc.
"Chị Hoa, em đã làm gì sai sao? Tại sao anh ta lại làm nhục em như vậy? Sao có thể đối xử với thiết kế của em thế này?"
Nguyễn Tri Hạ khóc khản cả cổ.
Hoa Hy đau lòng sờ sờ đầu cô, không biết nên an ủi như thế nào, chỉ ôm cô vào lòng.
"Xin lỗi, là chị đã quá nóng lòng để em đến đây."
Hoa Hy cảm thấy đặc biệt có lỗi với cô gái nhỏ mới ra ngoài xã hội này.