Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng dường như di cô rất hận cô thì phải. 

Thậm chí còn không tiếc thủ đoạn, bất chấp mọi thứ từng đoạn video đó ra chỉ vì muốn hủy hoại cô. 

Thật sự quá điên cuồng. 

“Tư Mộ Hàn, anh nói thử xem, dì ấy thật sự rất giống mẹ em sao?" 

Trên thế giới này thực sự có người giống nhau như hai giọt nước thế sao? 

Cô trông cũng có nét giống mẹ khi còn trẻ. 

Nhưng ít nhiều vẫn có điểm khác nhau. 

Mà theo như Tư Mộ Hàn nói thì, mẹ cô và dì dường như giống nhau như đúc, không khác tí 

nào. 

Cô thật sự rất tò mò, rốt cuộc là giống nhau đến mức nào chứ? 

“Ừm, rất giống, so với em, bọn họ giống như là cùng một người vậy." 

Tư Mộ Hàn không thể không thừa nhận, thời điểm nhìn thấy video, chính anh cũng phải hoảng sợ. 

Anh đã được chứng kiến không ít cặp song sinh, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có cặp 

song sinh giống nhau như đúc thế này. 

Quả thực, nói cùng một người cũng không sai. 

“Nghe anh nói như vậy, em lại càng muốn gặp di ấy hơn." 

Nguyễn Tri Hạ thật sự muốn gặp mặt người dì mà cô chưa từng nhìn thấy kia. 

Cô muốn hỏi thử bà ta, bà ta thực sự hận mẹ cô đến mức đó sao. 

Tư Mộ Hàn mím chặt môi, anh nhìn Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt thâm thúy tựa như đại dương mênh mông, sâu không thấy đáy khiến người ta không lường được, chỉ cần hơi lơ đãng một chút thôi là sẽ bị cuốn vào đôi mắt ấy ngay tức khắc vậy. 

Buổi sáng, Nguyễn Tri Hạ nhận ra biệt thự hôm nay náo nhiệt hơn bình thường. 

Đặc biệt là phòng bếp. 

Dường như có ai đó đang muốn phá tung phòng bếp nhà cô, cứ thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh leng keng loảng xoảng. 

Nguyễn Tri Hạ đi từ trên lầu xuống, từ xa xa đã thấy tiếng kêu la của má Lâm. 

“Cậu út Đường Ngọc, cậu màu dừng lại đi mà." 

Nguyễn Tri Hạ đi qua. 

Trong phòng bếp lúc này là một mớ hỗn độn, mà mấy người giúp việc nữ kia cũng chỉ im lặng đứng tránh một bên, má Lâm thì không ngừng khuyên bảo. 

Nguyễn Tri Hạ nhìn lướt qua mọi thứ, lập tức thấy Đường Ngọc đang cầm một cái nồi trong tay, còn tay kia không biết đang rải cái gì vào bên trong chiếc nồi. 

Má Lâm ra sức khuyên nhủ: "Cậu út Đường Ngọc, cậu cho quá nhiều rồi." 

Đầu của má Lâm sắp nổ tung đến nơi rồi. 

Cũng không hiểu sao đang yên đang lành, mới sáng sớm cậu chủ nhỏ này lại chạy tới đây, làm ầm lên nói là phải nấu canh cho VỢ. 

Má Lâm xấu hổ không chịu nổi. 

Bà ấy chưa từng nghe nói cậu chủ nhỏ này kết hôn, vậy thì lấy đâu ra vợ kia chứ? 

Nhưng mà cậu chủ nhỏ này lại chẳng chịu nói rõ đầu đuôi gì cả, cứ loay hoay mân mê mãi 

trong nhà bếp không chịu buông. 

Bà ấy thật sự không biết nên làm thế nào mới phải đây. 

Đường Ngọc thấy má Lâm cứ ríu rít bên tại không chịu ngừng. 

Không chịu nổi ồn ào nữ, anh ta lập tức giơ tay lên xua xua, giọng nói có phần mất kiên nhẫn: "Má Lâm, bà ồn quả, bà mau đi ra ngoài đi, đừng có quấy rầy tôi nấu canh cho người phụ nữ của tôi nữa." 

Nguyễn Tri Hạ nghe mấy lời nói như thể bản thân anh ta là chủ nhân căn biệt thự của Đường Ngọc xong thì bất mãn nhướng mày, cô đi tới, nhìn Đường Ngọc nói: “Này Đường Ngọc, cậu không mời mà đến, như vậy là đúng sao?" 

Đường Ngọc vừa nghe thấy giọng Nguyễn Tri Hạ thì lập tức cảm thấy bực bội trong lòng. 

Có điều anh ta cũng ngại cô là vợ của anh họ, nên không dám nổi giận với cô. 

Anh ta cố gắng ép bản thân thật bình tĩnh, hòa đồng một chút, ra sức tỏ ra mình là người hiền lành, nói: "Chị dâu, em tới nấu canh cho An An." 

Có trời mới biết, Đường Ngọc đã dùng tâm trạng gì để thốt ra hai chữ chị dâu. 

“Cậu có thể nấu nổi không?" 

Nguyễn Tri Hạ nhìn nồi nước canh ngổn ngang lung tung đủ các thể loại kia mà lo lắng cho An An, không biết cô ấy có thể uống cái thứ quái quỷ này hay không? Hay uống vào rồi sức khỏe lại càng sụt giảm hơn? 

Đường Ngọc theo bản năng quay đầu nhìn nồi canh của mình, dáng vẻ tự tin có thừa đáp: "Đương nhiên, có gì mà không nấu nổi chứ?" 

Anh ta nấu cơm ngon như vậy, thì có gì lại không nấu nổi canh! 

Nguyễn Tri Hạ khịt mũi, đả kích Đường Ngọc không chút thương tiếc: "Đừng có nói với tôi đây là canh cậu định cho An An uống đấy nhé?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK