"Lãnh Thiếu Khiêm, anh là tên khốn, mau thả tôi xuống!"
Sau khi Vu Tiểu Manh bị Lãnh Thiếu Khiêm vác ra khỏi quán bar, không biết là do cô ấy bị xóc nảy hay là do phản ứng mang thai, mà cô ấy cực kỳ buồn nôn.
Cô ấy gần như che miệng lại, lớn tiếng bảo Lãnh Thiếu Khiêm thả cô ấy xuống.
Nhưng Lãnh Thiếu Khiêm hoàn toàn phớt lờ cô ấy.
Vu Tiểu Manh thấy thế thì suýt chút tức đến mức nghiến nát răng.
Theo bước đi của người đàn ông, dạ dày của cô ấy lại cuộn trào, Vu Tiểu Manh không thể nhẫn nhịn được nữa, dứt khoát nôn hết ra.
"Ọe..."
Vu Tiểu Manh vừa phát ra tiếng, cả người Lãnh Thiếu Khiêm liền cứng đờ.
"Ọe... ọe... ọe..."
Vu Tiểu Manh liên tục nôn ra.
Lãnh Thiếu Khiêm không thể chịu đựng được nữa, dứt khoát ném cô ấy xuống đất.
Vu Tiểu Manh bỗng bị anh ấy ném xuống, cả người chao đảo một hồi, suýt ngã lăn ra đất.
Trong lúc chao đảo, Vu Tiểu Manh nhất thời giật mình, vội vàng vươn tay túm lấy ống tay áo của Lôi Thiếu Khiêm, lúc này mới thoát khỏi bi kịch ngã chỏng vó.
"Lãnh Thiếu Khiêm, anh đang làm gì vậy? Anh muốn mưu sát à?"
Người đàn ông này định mưu sát con mình đúng không?
Vu Tiểu Manh cực kỳ oán hận nhìn Lãnh Thiếu Khiêm, nhưng chỉ dám giận chứ không dám nói.
"Vu Tiểu Manh, cô cứ nôn ra làm gì?"
Lãnh Thiếu Khiêm ghét bỏ hất tay Vu Tiểu Manh ra, nhìn cô ấy bằng vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ.
Vu Tiểu Manh ngước mắt lên lườm Lãnh Thiếu Khiêm, tức đến mức thở hổn hển, nhưng không nói gì.
Cô ấy nôn cái gì ư?
Trong lòng anh ấy còn không hiểu rõ anh ấy đã làm chuyện tốt gì ư?
Cô ấy cực kỳ buồn nôn, đến bây giờ cơn buồn nôn đó vẫn chưa biến mất, chưa đầy hai giây, cô ấy lại cúi người, nôn thốc nôn tháo ở bên đường.
Lần này, Vu Tiểu Manh dứt khoát nôn ra hết những thứ mình đã ăn vào ban ngày.
Cô ấy nôn đến mức hoài nghi nhân sinh, miệng và cổ họng đều đắng chát.
Lãnh Thiếu Khiêm nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Vu Tiểu Manh thì không nhịn được bước tới đỡ cô ấy: "Tôi nói này đồ phụ nữ ngốc nghếch, rốt cuộc cô bị gì vậy?"
Anh ấy đã quen Vu Tiểu Manh được vài tháng rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lãnh Thiếu Khiêm nhìn thấy Vu Tiểu Manh yếu ớt như vậy.
Sắc mặt cô ấy trắng bệch như bôi lên mấy lớp phấn.
Trông rất đáng sợ.
Vu Tiểu Manh cảm thấy trong bụng nhốn nháo đến khó chịu, không còn sức lực trước câu hỏi của Lãnh Thiếu Khiêm.
Cô ấy xua tay, muốn nói mình không sao.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngã thẳng về phía Lãnh Thiếu Khiêm.
Lãnh Thiếu Khiêm thấy Vu Tiểu Manh bỗng ngã về phía mình thì sợ đến mức vội vàng vươn tay ôm lấy cô ấy.
"Vu Tiểu Manh!"
Lãnh Thiếu Khiêm cụp mắt nhìn Vu Tiểu Manh đang nhắm chặt mắt, tựa vào vai mình, sắc mặt trắng bệch, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Anh ấy dứt khoát bế Vu Tiểu Manh lên, chạy về phía xe của mình.
...
Vịnh Kim Sa.
Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ đã ngủ thiếp đi ra khỏi xe.
Nhưng lúc anh bế Nguyễn Tri Hạ bước vào biệt thự, thấy Đường Thanh Nhã đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách thì khẽ cau mày lại.
Như thể anh không hiểu tại sao Đường Thanh Nhã vẫn chưa đi ngủ.
Đường Thanh Nhã nhìn thấy Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ đi từ cửa vào, trái tim cô ta lại chùng xuống.
Hóa ra anh Mộ Hàn thật sự đi tìm người phụ nữ kia.
Lúc trước cô ta cho rằng mình thật sự có thể chấp nhận việc anh Mộ Hàn đã cưới người khác, nhưng lúc sự không cam tâm bỗng bị phóng đại, cô ta không thể không thừa nhận, cô ta đã đố kỵ.
Anh Mộ Hàn của cô ta chưa bao giờ bế cô ta như thế.
Thậm chí hai người còn chưa từng nắm tay.
Nhưng người phụ nữ kia lại được anh Mộ Hàn thương yêu như vậy.
Ngay cả bước đi cũng phải bế.
Đường Thanh Nhã đứng dậy, đi về phía Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ đi tới, ngừng trước mặt Đường Thanh Nhã, hơi buồn bực hỏi.
"Tiểu Nhã, đã muộn như vậy rồi, sao em còn chưa ngủ?"
Khóe mắt của Đường Thanh Nhã liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ đang ở trong ngực Tư Mộ Hàn, nhưng tiếc rằng cô ta chỉ có thể nhìn thấy gò má bị mái tóc che khuất của Nguyễn Tri Hạ.
Cô ta không thể nhìn thấy rõ gương mặt của Nguyễn Tri Hạ, nên không biết lúc này cô đang thức hay ngủ.
Thấy Tư Mộ Hàn đang nhìn mình, Đường Thanh Nhã vội vàng thu hồi tầm mắt, dịu dàng nói với Tư Mộ Hàn:
"Em không ngủ được."
Sau đó cô ta hất cằm, nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ đang ở trong ngực anh hỏi: "Anh Mộ Hàn, hai người đã cãi nhau vì em đúng không?"
Tư Mộ Hàn còn chưa kịp trả lời, Đường Thanh Nhã đã vội vàng bổ sung: "Anh Mộ Hàn, thật sự không phải là lỗi của cô ấy đâu, anh đừng nên hiểu lầm cô ấy."
"Không phải đâu. Em đừng nghĩ nhiều quá."
Tư Mộ Hàn an ủi Đường Thanh Nhã trước, rồi cụp mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ đang ở trong ngực mình, đáy mắt tràn ngập sự dịu dàng nói.
"Anh tin cô ấy. Cô ấy không phải hạng người như vậy."
Lúc Đường Thanh Nhã nghe thấy chính miệng Tư Mộ Hàn nói anh tin Nguyễn Tri Hạ, còn nói Nguyễn Tri Hạ không phải là hạng người như vậy.
Tay cô ta vô thức nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng cô ta không hề phát hiện ra.
Cô ta cụp mắt, lóe lên tia đố kỵ điên cuồng.
Anh tin tưởng cô ư?
Cô không phải là hạng người đó ư?
Nói cách khác, anh Mộ Hàn cảm thấy cô ta chính là hạng người đó đúng không?
Đường Thanh Nhã nhất thời cảm thấy tim mình như bị xé thành hai mảnh, khiến cô ta đau đến mức khó thở.
Mặc dù trái tim đang rỉ máu, nhưng cô ta vẫn duy trì vẻ mặt dịu dàng, mỉm cười với Tư Mộ Hàn, chẳng hề nghĩ ngợi hỏi: "Anh Mộ Hàn, cô ấy bị sao vậy?"
"Cô ấy mệt quá nên ngủ thiếp đi thôi."
Tư Mộ Hàn không nói cho Đường Thanh Nhã biết chuyện Nguyễn Tri Hạ đến quán bar uống rượu.
Đường Thanh Nhã ồ lên, hình như cô ta ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Cô ta không khỏi liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ đang ở trong ngực Tư Mộ Hàn, hình như nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng không khỏi cong lên, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Thấy Tư Mộ Hàn nói Nguyễn Tri Hạ đã ngủ rồi, Đường Thanh Nhã cũng thức thời không quấy rầy anh nữa:
"Em vốn lo lắng anh Mộ Hàn sẽ vì chuyện em bị bỏng mà hiểu lầm cô ấy, nhưng bây giờ xem ra, hình như em đã nghĩ nhiều rồi thì phải?"
Tư Mộ Hàn nghe Đường Thanh Nhã nói thế thì không khỏi ngước mắt lên nhìn cô ta, đôi mắt sâu thẳm như hố đen vô tận.
Anh không nói gì, mà chỉ giữ kín như bưng nhìn Đường Thanh Nhã, như thể anh có siêu năng lực nhìn thấu lòng người, khiến Đường Thanh Nhã không khỏi hoảng loạn.
Cô ta vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Tư Mộ Hàn.
"Anh Mộ Hàn, em về phòng ngủ trước đây."
Tư Mộ Hàn gật đầu đáp: "Được."
Đường Thanh Nhã vẫy tay với Tư Mộ Hàn, rồi xoay người quay về phòng.
Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ, chẳng thèm ngoảnh đầu đi về hướng khác trong phòng khách.
Đường Thanh Nhã ngoái đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy anh Mộ Hàn đang bế người phụ nữ trong vòng tay với vẻ mặt trân quý, hiện lên vẻ dịu dàng mà trước giờ cô ta chưa từng nhìn thấy.
Mắt cô ta nhất thời cay xè.
Đường Thanh Nhã cắn môi, mắt ươn ướt, cô ta đỏ mắt, quay đầu sải bước quay về phòng dành cho khách của mình ở trên tầng hai.
Cô ta không ngờ sẽ có một ngày Tư Mộ Hàn lại dịu dàng ôm một người phụ nữ như vậy.
Đây đâu phải là Tư Mộ Hàn mà cô ta quen biết?
Lúc bọn họ ở bên nhau, thậm chí anh còn chẳng nắm tay cô ta một lần.
Bây giờ cô ta tận mắt chứng kiến Tư Mộ Hàn nhìn người phụ nữ khác bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, tim Đường Thanh Nhã hơi nhói đau.
Một số người, không phải bạn nói không yêu là sẽ không yêu nữa.