Trái tim cô không hiểu sao lại run lẩy bẩy.
Người đàn ông này...
Có chắc là không phải đang đe dọa cô không?
Chẳng qua, có vẻ như từ trước đến nay, anh vẫn chưa từng làm tổn thương cô thực sự, còn bảo vệ cô ở khắp mọi nơi. Chỉ với tấm lòng này của anh, cô sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, bầu bạn bên cạnh anh.
Nguyễn Tri Hạ ngoan ngoãn gật đầu, nói những lời mà Tư Mộ Hàn muốn nghe: "Ừm, tôi sẽ nghe lời."
Anh thích nghe thì cô nói cũng không sao cả.
Tư Mộ Hàn hài lòng hôn lên đỉnh đầu cô.
Bên này, hai người đang đằm thắm như không có người ngoài, còn Tư Mộ Thành thì đang la hét đến xé tim xé phổi vì bị người ta mạnh mẽ đánh gãy hai tay.
"A..."
Tiếng hét thảm thiết vang vọng phía chân trời cao nhất thời truyền ra khắp trang viên.
Tư Tấn Trung nghe thấy tiếng hét thảm thiết, vội vàng chạy đến trước.
Nhìn thấy con trai mình lăn lộn trên mặt đất với cái miệng đầy máu, sắc mặt của Tư Tấn Trung nhất thời thay đổi đáng kể, xông lên đẩy vệ sĩ ra, ôm lấy Tư Mộ Thành đang lăn lộn trên mặt đất vào trong vòng tay.
"Con trai, con có chuyện gì vậy?"
Tư Tấn Trung chỉ một đứa con trai như vậy, thấy cục cưng gặp chuyện rồi nên ông ta kích động hỏi anh ta.
Sắc mặt Tư Mộ Thành tái nhợt, khuôn mặt đau đến biến dạng.
"Ba... Ba, ... tay của con, gãy... gãy rồi."
Tư Mộ Thành đau đến mức nói chuyện cũng là quá sức, chỉ nói một câu mà anh ta nói gần một phút đồng hồ.
"Cái gì!"
Tư Tấn Trung hoảng sợ trợn tròn mắt.
Ông ta vô thức nhìn về phía Tư Mộ Hàn đang ngồi trên xe lăn ôm Nguyễn Tri Hạ với vẻ mặt lạnh lẽo, tức giận hỏi: "Rốt cuộc cậu đã làm cái quái gì với con
trai tôi!"
Ông ta vô cùng căm ghét đứa cháu này.
Chỉ cần anh còn sống một ngày, dường ông ta sẽ không được yên lòng.
Thành nhi của ông ta đã bị anh làm tổn thương hai lần rồi!
Lần trước suýt chút nữa chân bị phế.
Bây giờ thì tay bị chặt đứt!
Làm sao ông ta có thể nuốt trôi được cục tức này!
Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo của Tư Mộ Hàn chống lại vào ánh mắt đầy tức giận của Tư Tấn Trung, không có một chút lùi bước, vẫn kiêu ngạo, cuồng vọng, vênh váo như vậy.
"Chú hai, sao chứ không hỏi xem con trai yêu dấu của chú đã làm gì với người phụ nữ của tôi?"
Trong giọng nói âm trầm lạnh lẽo của Tư Mộ Hàn chứa đầy sự hung ác vô
tình.
"Làm gì?"
Tư Tấn Trung nhìn Nguyễn Tri Hạ yểu điệu trong vòng tay của Tư Mộ Hàn, biết tính cách của con trai nhà mình, mơ hồ đoán được hẳn là con trai nhà mình đã xuống tay với người phụ nữ của Tư Mộ Hàn rồi.
Ông ta không thèm quan tâm việc con trai mình làm quá đáng như thế nào, trái luân lý đạo đức ra sao, nói một cách đúng lý hợp tình: "Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao. Thành nhi thích thì cậu cứ đưa cho nó không phải được rồi à!".
Theo lời ông ta nói thì cứ như thể những gì của Tư Mộ Hàn nên thuộc về cha con họ vậy.
Nghe xong lời này, Nguyễn Tri Hạ suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi vòng tay của Tư Mộ Hàn, cho hai cha con thối không biết xấu hổ này vài đá mạnh mẽ.
Nhìn coi, thứ vô liêm sỉ này đang nói cái gì vậy?
Cô là một món đồ chơi sao?
Nói cho là cho à?
Nguyễn Tri Hạ không khỏi nhìn về phía Tư Mộ Hàn, dường như muốn biết Tư Mộ Hàn nghĩ như thế nào.
Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu Tư Mộ Hàn dám tùy tiện tặng cô đi, cô chỉ cần một ngụm cắn chết anh là xong.
"Cho anh ta ư?"
Tư Mộ Hàn nở nụ cười, nụ cười khiến người ta kinh hãi, khiến lông tơ người ta dựng thẳng lên.
"Người phụ nữ của tôi, dựa vào cái gì mà giao cho anh ta!"
Giọng nói không có chút độ ấm của anh rét lạnh như băng giá trong địa ngục vậy.
Con ngươi sâu thẳm, u ám mang theo vô số lưỡi kiếm sắc bén, như muốn xuyên thủng qua Tư Tấn Trung.
Thật nực cười, thực sự coi anh như một kẻ dễ bắt nạt à?
Người phụ nữ của anh, anh ta muốn là anh phải cho à?