Cô thích cái rắm!
Như thế này thì cô làm sao mà trốn ra được...
Xung quanh đều là hồ nước, không có bất kỳ phương tiện giao thông nào, cho dù có bơi tốt đến đâu cũng không thể bơi về được.
Thảo nào cậu út lại dễ dàng đồng ý cho cô xuống lầu hoạt động như vậy.
Hóa ra là do cậu út đã sớm biết cô sẽ không thể nào trốn ra được.
“Cháu mệt rồi, nên đi lên lầu nghỉ ngơi đây.”
Nguyễn Tri Hạ uể oải nói một câu rồi đi lên lầu.
Mộc Quý Bạch cười như không cười, nhìn bóng lưng đi lên lầu của cô.
Hạ Hạ, cháu muốn tính kế với cậu út ư, cháu còn non lắm?
Mộc Quý Bạch giơ tay đẩy mắt kính gọng vàng lên, đáy mắt thoáng qua tia ảm đạm.
Xem ra anh ta cần phải tìm thời gian để trò chuyện với Tư Mộ Hàn rồi.
Bằng không với tính cách của Hạ Hạ, chắc chắn sẽ tiếp tục ầmĩ lần nữa.
Nếu cứ để như thế thì cũng không phải là cách.
Anh ta cần phải cắt đứt nỗi nhớ nhung của cô.
Vì vậy anh ta đành phải xuống tay từ trên người Tư Mộ Hàn để tìm kiếm điểm đột phá.
“Cậu chủ, chúng tôi đã tìm thấy rồi.”
Quan Diêm phong trần mệt mỏi đi vào văn phòng.
Sau đó Quan Diêm nhìn Tư Mộ Hàn đang ngồi trên ghế làm việc được làm bằng da thật nói:
“Mộc Quý Bạch thật xảo quyệt! Không ngờ anh ta lại giấu mợ chủ trên một hòn đảo, nếu không phải người của chúng ta vô tình phát hiện ngày nào anh ta cũng ngồi du thuyền ra hồ một chuyến thì suýt bị anh ta đánh lừa rồi.”
Tư Mộ Hàn đặt bút máy trong tay xuống, rồi ngước mắt lên nhìn Quan Diêm, lạnh lùng hỏi: “Cô ấy đang ở trên hòn đảo nào?”
Quan Diêm đáp: “Mợ chủ đang ở trên hòn đảo gần Hàng Sơn.”
“Cậu đi chuẩn bị một chút đi, tôi phải đi đón Hạ Hạ về nhà.”
Tư Mộ Hàn căn dặn.
“Vâng.”
Quan Diêm lập tức đi chuẩn bị.
Tư Mộ Hàn đan hai tay vào nhau, khẽ nâng cằm lên, nhìn về phía trước.
Hạ Hạ, anh sắp đi đón em về rồi đây.
Buổi tối, Tư Mộ Hàn dẫn theo mười mấy vệ sĩ đi tới hòn đảo để cứu Nguyễn Tri Hạ.
Lúc Mộc Quý Bạch biết được tin Tư Mộ Hàn đã đi tìm Nguyễn Tri Hạ thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Anh ta gần như lái ca nô đuổi theo ngay tức khắc.
Tư Mộ Hàn dẫn người của mình xông vào biệt thự.
Không ngờ trong biệt thự chẳng có bao nhiêu người canh gác.
Có lẽ Mộc Quý Bạch không ngờ rằng anh sẽ tìm tới đây, nên không chuẩn bị nhiều người để canh gác nơi này.
Lúc Tư Mộ Hàn xông vào, Nguyễn Tri Hạ đang buồn chán nằm trên giường xem TV.
Ngoài xem TV ra thì cô gần như không còn nơi nào để giải trí nữa.
Cậu út nhốt cô ở đây, không biết định nhất bao lâu nữa.
Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ thở dài.
Cô nghĩ, không biết đến chừng nào cô mới có thể gặp lại Tư Mộ Hàn đây.
Cô thật sự rất nhớ anh.
Bịch, cửa phòng bỗng bị người khác đá văng ra.
Nguyễn Tri Hạ giật mình nhìn qua đó.
Rồi cô nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa.
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người.
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ đang ngồi ngơ ngác ở trên giường nhìn anh.
Tim anh nhất thời được lấp đầy.
Anh sải bước đi qua đó, ôm Nguyễn Tri Hạ vào lòng.
"Ha Ha..."
Anh lưu luyến gọi cô.
Giọng nói anh hơi run rẩy khó có thể phát giác.
Hai người đã xa nhau một tuần rồi.
Cuối cùng anh cũng có thể ôm cô vào lòng lần nữa.
Cuối cùng trái tim treo lơ lửng lâu như vậy cũng được thả lỏng.
Anh thâm tình đau khổ hôn lên tóc cô: “Hạ Hạ...”
Cảm nhận được nụ hôn của Tư Mộ Hàn, rồi nghe thấy giọng nói thâm tình của anh, đáy mắt Nguyễn Tri Hạ nhất thời phủ màn sương.
Con người đen kịt sáng sủa óng ánh nước mắt.
Cô kích động ôm lấy Tư Mộ Hàn, không dám tin nói: “Tư Mộ Hàn, là anh sao? Là anh thật
sao?”
Cô không nằm mơ đấy chứ?
Tư Mộ Hàn tìm tới đây rồi.
“Là anh đấy.”
Tư Mộ Hàn ra sức ôm chặt cô, để cảm nhận cô rõ hơn: “Hạ Hạ, anh tới đón em về nhà đấy.”
Nguyễn Tri Hạ nghẹn ngào, ôm chặt Tư Mộ Hàn, bắt đầu khóc nức nở: “Tư Mộ Hàn, em nhớ anh lắm.”
Cô thật sự rất nhớ anh.
Nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn cảm thấy tim mình sắp vỡ vụn rồi.
Anh vội ôm lấy cố dỗ dành: “Hạ Hạ, em đừng khóc.”
Cô vừa khóc, anh đã cảm thấy cả thế giới đang hỗn loạn rồi.
Anh sợ hãi.
Anh luống cuống.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, định nói cô không cố ý muốn khóc.
Nhưng nước mắt không chịu nghe lời cô.
Cô cũng hết cách rồi.
Cuối cùng Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể lắc đầu, khóc đến mức không nói nên lời.
Tư Mộ Hàn không biết phải làm thế nào, đành phải hôn lên môi cô.
Anh định dùng nụ hôn để ngăn tiếng khóc của Nguyễn Tri Hạ.
Quả nhiên Nguyễn Tri Hạ đã ngừng khóc, ngơ ngác nhìn Tư Mộ Hàn.
Sau đó cô ra sức ôm cổ anh, rồi đáp lại anh bằng nụ hôn thật sâu.
Lúc Quan Diêm chạy lên thì nhìn thấy hai người đang hôn nhau thắm thiết, anh ta cạn lời đến mức khóe miệng khẽ giật.
Sau đó anh ta bất đắc dĩ nói một câu: “Cậu chủ, chúng ta mau đi thôi, Mộc Quý Bạch đã chạy tới đây.”