Cô ta đứng đó, nở nụ cười si ngốc, đột nhiên, cô ta chĩa con dao vào Tư Mộ Hàn, hét lên một cách điên cuồng: "Đừng đến đây!"
"Anh Mộ Hàn của tôi sẽ tới cứu tôi!"
Cô ta trừng mắt với vẻ mặt dữ tợn, rống to một tiếng: "Anh Mộ Hàn sẽ tới cứu tôi! Đồ khốn nạn, đừng tới đây!"
Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Đường Thanh Nhã, Tư Mộ Hàn phải lùi lại vài bước.
Đường Thanh Nhã đứng đó, đầu tóc bù xù, con dao trong tay thỉnh thoảng vung vẩy, giống như một người mất trí, cô ta vừa cảnh giác trừng mắt nhìn mọi người, vừa tự nói với chính mình: "Anh Mộ Hàn, anh ấy sẽ đến cứu Tiểu Nhã."
"Tiểu Nhã không sợ"
Đôi mắt đen vô thần của cô ta nhìn Tư Mộ Hàn và những người khác như một con dã thú.
Cô ta liên tục lầm bầm rằng anh trai Mộ Hàn sẽ đến cứu cô ta.
Tư Mộ Hàn nhìn Đường Thanh Nhã đã không nhận ra anh, một sự khó chịu không giải thích được bắt đầu trào dâng trong lòng.
Dù sao thì đã bên nhau nhiều năm như vậy, không có tình yêu thì cũng có tình thân.
Nhìn con người xinh đẹp thuần khiết một thời nay đã trở nên như thế này, Tư Mộ Hàn thổn thức và lui ra ngoài trước.
Thấy vậy, Lãnh Thiếu Khiêm và những người khác cũng rút lui.
Tư Mộ Hàn ngồi trên ghế đẩu bên ngoài hành lang, Lãnh Thiếu Khiêm cũng ngồi xuống.
Hai bác sĩ cũng đứng đó, sắc mặt mỗi người đều ngưng trọng.
"Cậu Hàn, xét theo hành vi của cô Đường, dường như cô ấy đã mất lý trí rồi."
Một bác sĩ nói với Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhìn lên bác sĩ và hỏi: "Có cách nào để chữa cho cô ấy không?"
Bác sĩ không trả lời ngay, nhưng sau một hồi suy nghĩ, ông ta lại nói: "Bệnh tình của cô Đường rất khó giải quyết."
"A, cổ Đường, đừng cắt mà!"
Cô y tá không ngờ Đường Thanh Nhã lại đột ngột như vậy, cô ta đã định tự cắt cổ tay mình bằng dao, vì thế y tá đã sợ hãi hét lên.
Tư Mộ Hàn nghe thấy động tĩnh, lập tức đứng dậy xông vào trước.
Nhìn Đường Thanh Nhã đang chuẩn bị cắt cổ tay mình bằng một con dao, con người của Tư Mộ Hàn đột nhiên siết chặt lại, anh vô thức chạy tới nắm lấy cổ tay Đường Thanh Nhã.
Vì bị Tư Mộ Hàn tiếp cận, Đường Thanh Nhã sợ tới mức vung dao xuống, trực tiếp làm xước mu bàn tay của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn không quan tâm đến vết thương của mình, thay vào đó anh kẹp tay Đường Thanh Nhã và lấy con dao ra khỏi người cô ta.
Thấy cô ta không ngừng giãy giụa, Tư Mộ Hàn nói: "Tiểu Nhã, là tanh, anh Mộ Hàn đang ở đây, đừng sợ."
Con người của Đường Thanh Nhã run lên khi cô ta nghe thấy ba chữ anh Mộ Hàn.
Cô ta bịt chặt tại mình rồi hét lên: "Không..."
"Đừng."
"Anh Mộ Hàn, đừng đến, họ sẽ cho nổ tung anh đấy."
"Đừng đến, họ sẽ cho nổ tung anh đấy."
"Aaaa..."
"Nổ..."
Đường Thanh Nhã trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, thân thể cô ta run lên, cổ họng phát ra tiếng kêu tuyệt vọng và sụp đổ.
"Anh Mộ Hàn đã bị nổ tung thành tro rồi..."
"Huhu... Anh Mộ Hàn, em xin lỗi, chính Tiểu Nhã đã hại anh... Tất cả đều là lỗi của Tiểu Nhã..."
Đường Thanh Nhã ôm đầu và bật khóc.
Tư Mộ Hàn nhìn Đường Thanh Nhã đang ngồi xổm trên đất khóc mà cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt, thở không ra hơi.
Anh không ngờ, lúc đó Đường Thanh Nhã đã có mặt ở hiện trường.
Và còn chứng kiến anh bị đánh bom.
Cô ta của lúc đó, có phải rất sợ hãi phải không?
Chính anh là người đã làm liên lụy đến cô ta.
Người đó hẳn đã biết rằng cô ta có quan hệ tốt với anh, nên đã bắt cô ta để dụ anh vào lưới.
Sau khi tưởng anh đã bị nổ chết, người đó còn bắt cô ta đi, tra tấn hành hạ cô ta đến nước này.
Thế mà đến bây giờ anh vẫn luôn nghi ngờ cô ta.
Tư Mộ Hàn cảm thấy xấu hổ vì lòng dạ hẹp hòi của mình.
Anh nhìn cô ta lớn lên, sao có thể nghi ngờ cô ta sẽ hại anh chứ?
Vào lúc này, trong lòng Tư Mộ Hàn cảm thấy tự trách và áy náy không thể nói nên lời.
Chính anh đã trách Tầm Tiểu Nhã.
Tư Mộ Hàn nghẹn họng, nhỏ giọng nói với Đường Thanh Nhã: "Tiểu Nhã, anh không chết, không phải lỗi của em"
"Em đứng lên nhìn anh đi, anh vẫn sống khỏe mạnh."
Không biết Đường Thanh Nhã có nghe lọt tại hay không, cô ta vốn đang khóc lớn thì đột nhiên ngừng khóc và từ từ ngước mắt lên.
Nhìn Tư Mộ Hàn, nhìn Tư Mộ Hàn vẫn còn sống khỏe mạnh.
Không biết cô ta có nhận ra anh hay không, nhưng trong đôi mắt dường như đã hao mòn, rõ ràng là có những giọt nước mắt pha lê đang cuộn trào.
Cô ta nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ nhớ nhung, ánh mắt vừa vui mừng, vừa kích động, vừa đau đớn, trong mắt lại ẩn chứa một tia khó tin.
"Anh Mộ Hàn... có thật là anh không?"
Cô ta mở miệng, nước mắt rơi lã chã. Cô ta không thể tin rằng mình đã nhìn thấy anh Mộ Hàn còn sống.
"Là anh."
Tư Mộ Hàn nghiêm túc gật đầu với cô ta.
Đường Thanh Nhã bật khóc: “Huhu...”
Thật sự là anh Mộ Hàn.
Đường Thanh Nhã kích động đến phát run, cô ta vươn tay muốn chạm vào người đàn ông đẹp trai kia, nhưng bàn tay vươn ra lại dừng lại giữa không trung.