Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn cùng nhau ngồi cáp treo xuống núi.
Trở lại khách sạn đã là chín giờ tối.
Cả hai đều cảm thấy hơi đói.
Nên đã gọi phục vụ khách sạn đưa đồ ăn tới.
Khoảng nửa giờ sau, nhân viên phục vụ khách sạn đẩy xe đồ ăn tới.
NO
Nguyễn Tri Hạ nhận xe, mỉm cười với người phục vụ để tỏ vẻ cảm ơn.
Người phục vụ cũng cười với cô.
Khi Nguyễn Tri Hạ đẩy xe đồ ăn quay lại phòng, Tư Mộ Hàn vừa lúc tắm rửa xong và đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Anh không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.
Chiếc khăn lỏng lẻo như thể nó sẽ rơi xuống trong giây tiếp theo.
Nguyễn Tri Hạ hơi đỏ mặt.
Cô nhanh chóng buông xe đồ ăn ra, sau đó đi đến chỗ mắc áo bên giường, lấy áo choàng tắm của đàn ông cho Tư Mộ Hàn.
Càng đến gần anh, má cô càng nóng lên, nhìn thấy thân hình rắn chắc của người đàn ông thì không nhịn được mà trộm ngắm vài lần.
Lúc lâu mới chột dạ mà vội vàng ném áo choàng tắm cho người đàn ông rồi thúc giục: "Anh may mặc vào đi."
Nghe được những lời có phần thẹn quá hóa giận của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng ừm một tiếng, cầm áo choàng tắm lên mặc vào.
Anh đưa tay ra và ôm cô vào lòng từ phía sau.
Anh đưa tay vuốt ve bụng cô, mơ hồ có thể cảm nhận được sự mềm mại.
"Xấu hổ à?"
Tư Mộ Hàn dù không nhìn thấy nhưng anh cũng biết người phụ nữ nhỏ của mình lúc này đang xấu hổ tới mức đỏ cả mặt.
Cô vẫn luôn như vậy, dù đã ân ái, làm chuyện đó bao nhiêu lần thì vẫn sẽ ngây thơ như cô gái nhỏ, suốt ngày đỏ mặt.
Nguyễn Tri Hạ được Tư Mộ Hàn ôm vào trong ngực, hương thơm từ người anh bay tới khiến miệng cô khô khốc.
Cô đỏ mặt giãy giụa: “Ai đỏ mặt, anh mau buông ra, đồ ăn nguội mất đấy."
Tư Mộ Hàn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ thon gọn như thiên nga của CÔ.
"Nhưng anh muốn ăn em hơn."
Dứt lời, anh men theo cổ cô mà hôn nhẹ xuống.
Nguyễn Tri Hạ căng cứng người, sau đó rụt cổ như một con rùa.
Cô đưa tay đẩy đầu Tư Mộ Hàn ra, không cho anh làm bậy, sau đó khẽ nói: "Ân... trước đã."
"Được."
Tư Mộ Hàn không tiếp tục trêu chọc cô nữa.
Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực anh, sau đó đẩy xe đồ ăn đến bên giường, hai người ngồi ở cuối giường dùng bữa.
Nguyễn Tri Hạ bảo Tư Mộ Hàn ngồi xuống, sau đó tự mình đút đồ ăn cho anh.
Sau khi Tư Mộ Hàn ngồi xuống, anh ôm eo cô, để cô ngồi ở giữa hai chân mình.
Vị trí ngồi nguy hiểm và đáng xấu hổ như vậy khiến mặt Nguyễn Tri Hạ lập tức đỏ bừng.
"Tư Mộ Hàn, em ngồi bên cạnh là được rồi."
Giọng cô mang theo một chút ý vị sâu xa.
Mềm mại, phảng phất chút lạnh lùng, như muốn lấy tim người khác, vô cùng quyến rũ.
Tư Mộ Hàn ôm cô không đồng ý: “Hạ Hạ, ngồi đây đi."