Nhớ tới cuộc gặp tình cờ trong rừng rậm thời gian trước, quả thật khiến Hoắc Thì Sanh được mở mang tầm mắt.
Chẳng qua, từ sau khi trở về, anh cả như biến thành siêu cấp vú em rồi...
Ai có thể nghĩ đến, anh cả là một vị đại lão sắt thép, lại bị một người phụ nữ làm cho khuất phục.
Hơn nữa còn là một người phụ nữ không tầm thường...
Nghĩ đến người phụ nữ đã thuần phục được anh cả, Hoắc Thì Sanh không khỏi đỡ trán, mặt lộ vẻ đồng tình.
Anh cả thật đúng là đáng thương.
Thấy vẻ mặt Hoắc Thì Sanh cổ quái, giống như trong này có điều gì đó bí mật, Lãnh Thiếu Khiêm không khỏi truy hỏi một câu:
"Anh hai, không phải anh cả lại bắt được người nào chứ, sao có thể bận như vậy?"
Tống Thanh Phong là người hay hóng chuyện, lời nói không để trong lòng, lúc này vừa nhắc tới anh cả, anh ta không quản được miệng mình, há mồm liền nói.
"Anh cả đang bận chăm chị dâu đó."
Lãnh Thiếu Khiêm nhất thời không dám tin nhìn về phía Tống Thanh Phong: “Chị dâu? Anh cả kết hôn khi nào mà có chị dâu ? Sao anh lại không biết?"
Tư Mộ Hàn cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Tống Thanh Phong, trong mắt mang theo vẻ cổ quái và nghi ngờ.
Giống như đang hoài nghi không biết những lời Tống Thanh Phong nói là thật hay giả.
Phong Hướng Dương lại càng không nể mặt nói: "Không có khả năng. Ai chẳng biết anh cả nam nữ chẳng phân biệt được, làm sao có thể kết hôn."
Tống Thanh Phong thấy mấy người không tin mình, nhất thời không vừa ý: “Này, em nói mấy anh đừng có nghi ngờ, đây là chuyện thật, không tin thì các anh hỏi anh hai đi! Anh hai cũng có mặt lúc đó."
Hoắc Thì Sanh vô cùng phối hợp đáp: "Là thật."
Lãnh Thiếu Khiêm nhất thời nổi lên tò mò, anh đi đến đặt tay lên vai Tống Thanh Phong.
"Đây rốt cuộc là tình huống gì? Anh cả cưới vợ thật hả?"
Đến giờ mới được bao lâu, sao mấy vị đại lão này đều thành gia hết rồi.
Tống Thanh Phong nhất thời hăng giống như đánh tiết gà, trực tiếp kể lại chuyện hồi bọn họ ở trong rừng rậm cho mọi người nghe.
Tư Mộ Hàn cùng Lãnh Thiếu Khiêm và Phong Hướng Dương nghe xong câu chuyện Tống Thanh Phong kể, chỉ có cảm giác mình như đang nghe một câu truyện cổ xưa.
Chuyện là như vầy.
Anh cả Bạc Cẩn Ngôn bởi vì truy bắt một tên trùm buôn thuốc phiện, lầm lỡ xông vào rừng rậm u cốc giữa ranh rới Trung Quốc và nước M.
Ở đó, Bạc Cẩn Ngôn và tên trùm buôn thuốc phiện quốc tế chiến đấu kịch liệt, bất cẩn bị thương, sau cùng bị một thiếu nữ sói cấp cứu.
Cái gọi là thiếu nữ sói đương nhiên không nói đối phương không phải nhân loại, mà là đối phương là một cô gái được một đám sói nuôi lớn.
Cô ấy có tốc độ của sói, sự nhanh nhẹn của sói, đồng thời cũng có khứu giác cùng sự khát máu của sói.
Nói ngắn lại, ngoài việc cô ấy là nhân loại, hành vi cử chỉ đều giống y sói.
Có lẽ Bạc Cẩn Ngôn cũng ăn may, không bị cô gái này coi thành thực vật mà nuốt sống.
Tuy không bị ăn sống, nhưng lại bị lang nữ kia nhớ thương, mỗi ngày đều quấn Bạc Cẩn Ngôn, muốn anh sinh đời sau với mình.
Về sau, cũng không biết anh cả bị làm sao, vậy mà lại đưa thiếu nữ sói kia về nhà.
Hiện tại biến thành siêu cấp vú em, mỗi ngày bận dạy dỗ người vợ sói của mình làm sao để làm một nhân loại đủ tư cách rồi...
Mọi người nghe mà hoang mang.
Đây không phải tình tiết chỉ có trên phim sao?
Nói ngắn lại, chỉ có thể dùng một từ để hình dung.
Đó là - thần kỳ.
Ngay cả Nguyễn Tri Hạ cùng Phó Lương và Vu Tiểu Manh nghe xong cũng tò mò ngẩng đầu, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tống Thanh Phong.
Lộ Nhất Nhất cũng không nhịn được tò mò, hơi ngẩng đầu.
"Trời ạ, cô gái được sói nuôi lớn, anh cả có thể nuốt được sao?"
Lãnh Thiếu Khiêm vẫn là lần đầu tiên nghe được chuyện ly kỳ thế này.
Một người phụ nữ được sói nuôi, rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào chứ?
Thế mà có thể hàng phục được người anh cả thâm trầm kia, đúng là chuyện lạ.
"Không nuốt được cũng phải nuốt, ai bảo người ta cắn chặt anh cả không buông chứ."
Hoắc Thì Sanh nhớ tới anh cả bị người phụ nữ kia hạ gục, không khỏi vỗ trán.
Mỗi khi nhớ đến gương mặt anh cả khi đó, anh ta lại cảm thấy...
Chẳng qua...
Anh cả đưa cô gái kia về, cũng không biết hiện tại dạy dỗ thế nào rồi.
Phải biết rằng, độ nguy hiểm của cô gái kia, không thua gì sói thật.
Cứ để cô nàng ở bên cạnh anh cả như vậy, anh ta lo lắng có một ngày, anh cả sẽ bởi vì không thuần phục được dã tính của cô ấy mà bị cô ấy tổn thương.
"Người phụ nữ kia quấn lấy anh cả như trẻ sinh đôi, hiện tại chắc anh cả có muốn đi cũng không thoát được."
Tống Thanh Phong nở nụ cười không phúc hậu.
Tư Mộ Hàn và Lãnh Thiếu Khiêm bởi vì không có mặt tận nơi chứng kiến, chỉ nghe Tống Thanh Phong kể lại nên cũng chỉ thấy mới lạ chứ không thấy buồn cười.
Có điều trong lòng hai người bọn họ đều không hẹn mà cùng có chút tò mò với người phụ nữ được Tống Thanh Phong gọi là thiếu nữ sói kia.
Dù sao trong nhóm bọn họ, ngoài Tư Mộ Hàn không gần nữ sắc, Lãnh Thiếu Khiêm ghét phụ nữ thì anh cả là loại nam nữ chẳng phân biệt, ở trong mắt anh cả chỉ có binh lính, không có phụ nữ.
Cho nên bọn họ cũng rất hiếu kỳ, anh cả từ trước đến nay không phân biệt nam nữ, cả ngày ở cùng phụ nữ sẽ là cảnh tượng thế nào.
Nguyễn Tri Hạ nghe đến hăng say, ánh mắt phát sáng, có vẻ cũng khá hiếu kỳ với cô gái được sói nuôi lớn trong miệng Tống Thanh Phong.
Lộ Nhất Nhất và Vu Tiểu Manh cũng tỏ vẻ tò mò, chỉ riêng Phó Lương là cụp mắt coi như việc không liên quan đến mình, cô ấy ngồi đó tựa như tất cả nơi này đều không lọt vào mắt cô ấy.
Lát sau nhân viên phục vụ mang thức ăn đến.
Mọi người đều dừng câu chuyện, không nói giỡn trêu nhau nữa.
Lãnh Thiếu Khiêm kéo Vu Tiểu Manh đứng lên, trong tay cầm ly rượu, hướng về phía mọi người nói:
"Anh hai chị hai, anh ba chị ba, Tiểu Ngũ, cùng Tiểu Lục và bạn gái Tiểu Lục, cám ơn mọi người hôm nay đã tới. Tôi xin kính mọi người một ly."
Dứt lời, anh ấy trực tiếp uống cạn ly rượu đỏ.
Vu Tiểu Manh nối gót giơ tay uống rượu nhưng không hết ly.
Đêm nay cô ấy giống như nàng dâu mới, đi theo bên cạnhchồng mình, cùng anh nhận lời chúc phúc.
"Lão tứ, các anh em chúc chú tân hôn vui vẻ."
Đám người Tư Mộ Hàn nâng ly uống cạn.
Sau đó, bọn họ vừa uống rượu vừa nói cười.
Mấy cô gái trái lại có vẻ như làm nền, ngồi ở bên cạnh, muốn ăn gì thì gắp nấy, không hiểu cánh đàn ông nói gì, cũng không có hứng thú lắng nghe.
Vu Tiểu Manh yên vị ở bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, nhìn thấy cô và Tư Mộ Hàn cả quá trình gần như không trao đổi: "Hạ Hạ, cô và anh Hàn thế nào rồi?"
Hoắc Thì Sanh đã uống hơi say, ánh mắt nhìn thoáng qua Phó Lương như cách bọn họ cả dải ngân hà, mặt mày hơi nhíu lại.
Anh dựa người vào vai Phó Lương, giọng nói có vài phần trầm thấp không vui.
"Sao không ăn gì?"
Anh gắp tôm cho cô, cô không ăn, đây là đang chê anh sao?
Bả vai bị anh ta tựa vào, Phó Lương có cảm giác như bị núi đè, vài lần muốn đẩy người ra mà không được.
Có điều nghĩ đến một mặt cường thế kia của anh ta, cô ấy lại có vài phần khiếp đảm, không dám trêu vào.