Nhưng khi nghĩ đến yết hầu đang cuộn lên lăn xuống, cô không khỏi nuốt nước bọt và cảm thấy miệng hơi khô.
Không chỉ vậy, cô còn không nhịn được liếm môi, dáng vẻ lẳng lơ này, quả thật là...
Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng vặn vòi nước và tiếp tục rửa mặt bằng nước lạnh, cố gắng kìm nén cơn nóng đang bồn chồn trong người.
Xong rồi, xong đời rồi.
Có điều gì đó không ổn với cơ thể của cô rồi.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy thật kỳ lạ.
Đầu óc luôn nghĩ về điều gì đó.
Hơn nữa, cô rất muốn Tư Mộ Hàn ôm cô...
Nguyễn Tri Hạ xấu hổ như muốn độn thổ, trốn trong phòng tắm gần nửa giờ mới từ từ bước ra ngoài.
Tư Mộ Hàn ngồi trên giường nhìn vài sợi tóc có giọt nước rơi rõ ràng trên trán người phụ nữ, ánh mắt hơi trầm xuống.
Anh đưa tay về phía cô: "Hạ Hạ, lại đây."
Trong mắt anh, dường như có ngọn lửa, như thể anh sắp đốt cháy Nguyễn Tri Hạ vậy.
Trái tim Nguyễn Tri Hạ không khỏi hơi ngạt thở, lo lắng nắm chặt vạt áo, lắp bắp nói: "Sao... sao thế?"
"Lại đây."
Có một chút âm vang khó hiểu trong giọng nói trầm thấp của anh, khiến Nguyễn Tri Hạ bất
giác đi về phía anh.
"Sao... sao vậy?"
Cô lắp bắp hỏi.
Cô căng thẳng quá.
Có chuyện gì với cô vậy chứ?
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cơn khô nóng khó khăn lắm mới bị áp xuống, bây giờ lại xuất hiện rồi.
Tư Mộ Hàn vươn tay kéo cô vào lòng, gối đầu lên hõm vai cô, hơi thở phả ra từ mũi xộc lên cổ cô, mang theo cảm giác tê dại.
Khiến cơ thể cô bất giác run lên, giọng nói của cô càng run hơn: "Anh đang làm gì vậy?"
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cô đang bị bệnh nặng rồi.
Nhưng mà, bị Tư Mộ Hàn ôm thế này, cả người cố như mềm nhũn ra, nếu không phải ngồi trên giường bệnh thì cô đã ngã xuống đất rồi.
Rốt cuộc cô bị làm sao vậy chứ?
Tư Mộ Hàn cảm nhận được cô đang run rẩy, khóe môi hơi nhếch lên, môi anh như cố ý cọ xát vào chiếc cổ trắng ngần của cô.
"Hạ Hạ, em vào bên trong lâu như vậy để làm gì thế?"
Đầu óc Nguyễn Tri Hạ đột nhiên bế tắc, làm gì chứ?
Cô có thể làm gì chứ.
Không phải vừa rửa mặt sao?
"Hạ Hạ, mặt của em đỏ bừng, hiện tại em đang suy nghĩ cái gì thế?"
Trước khi não của Nguyễn Tri Hạ có thể hoạt động bình thường, Tư Mộ Hàn bắt đầu hỏi lại.
Giọng nói đó có một ý nghĩa sâu xa khiến người ta nghe mà không thể hiểu được.
"Em... em nào có nghĩ gì đâu?"
Nguyễn Tri Hạ lắc người một cách không tự nhiên, muốn đứng dậy khỏi vòng tay của Tư Mộ
Hàn.
Không được rồi.
Nóng quá.
Tư Mộ Hàn lại đè cô xuống, ôm cả người cô từ sau ra trước, đưa tay sờ trán cô, phát hiện trán cô đang rất nóng.
Vẻ mặt của Tư Mộ Hàn đột ngột thay đổi, anh đột nhiên quay đầu lại và chạm trán vào trán cô, sức nóng bất thường của người phụ nữ lập tức thiêu đốt trán của anh.
"Hạ Hạ, em sốt rồi, em biết không?"
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ với khuôn mặt tái mét, như thể đang tự trách bản thân vì trước đó không phát hiện ra cô bị làm sao.
Đầu óc của Nguyễn Tri Hạ hơi mơ hồ, không thể nghe rõ cách phát âm của Tư Mộ Hàn, vì vậy cô nghĩ rằng anh đang lợi dụng để trêu chọc cô, cô không khỏi thẹn quá hóa giận, trừng mắt liếc nhìn Tự Mô Hàn.
Cô giận dữ bĩu môi: "Anh mới ấm đầu đấy, cả nhà anh ấm đầu!"
Tư Mộ Hàn chỉ nghĩ Nguyễn Tri Hạ bị đau nên mới cáu kỉnh.
"Hạ Hạ, em thật sự phát sốt rồi."
Anh bình tĩnh, nghiêm túc nói.
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp đánh Tư Mộ Hàn một cái: "Anh thật đáng ghét!"
"Chỉ là thân thể em hơi nóng thôi, không phải ấm đầu!"
Tư Mộ Hàn thực sự đáng ghét, biết cố da mỏng mà cứ chọc cô.
Tư Mộ Hàn sững sờ một hồi, thật lâu sau mới hiểu được cô đang hiểu lầm mình.
Anh không khỏi bất lực mỉm cười: "Hạ Hạ, ý anh là em đang lên cơn sốt."
Nguyễn Tri Hạ rên rỉ, đầu óc choáng váng, ngã thẳng vào vòng tay của Tư Mộ Hàn.
Thầy Nguyễn Tri Hạ đã ngất đi, Tư Mộ Hàn nhanh chóng bế cô và lao ra khỏi phòng bệnh.
"Tom, Vợ tôi bị sao vậy?"
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ vẫn còn đang hôn mê, trái tim của anh như co quắp lại.
"Không có gì đáng ngại, chắc là cô ấy chưa kịp thích nghi được với thời tiết ở nước M nên phát sốt cao."
Tiến sĩ Tom vừa nói vừa lấy kim tiêm.
Sau khi Tư Mộ Hàn nghe những lời của bác sĩ Tom, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
"Mấy ngày nay chú ý đừng để bị cảm, sẽ không sao đâu."
Bác sĩ Tom nói xong liền xoay người rời đi.
Ngay khi bác sĩ Tom rời đi, Tư Mộ Hàn nghiêng người, cúi xuống vuốt ve khuôn mặt mê man của Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt đầy vẻ xót xa.
"Hạ Hạ, em phải mau khỏe lại, biết không?"
Tư Mộ Hàn cúi người và hôn lên trán cô.
Nghe tin Nguyễn Tri Hạ đã ngất đi, Mặc Thâm vội vàng chạy tới.
Ngay khi anh ta nhìn thấy Tư Mộ Hàn cúi đầu và hôn Nguyễn Tri Hạ đang say ngủ, lông mày của anh ta trở nên hơi lạnh, anh ta bước vào.
"Nghe nói Hạ Hạ ngất xỉu, có chuyện gì vậy?"
Mặc Thâm hỏi.
"Phát sốt"
Tư Mộ Hàn thành thật trả lời.
"Đang êm đẹp sao lại phát sốt chứ?"
Mặc Thâm tức giận nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn tú tà mị kia tràn đầy vẻ tức giận.