Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Mộ Hàn nói muốn chuyển toàn bộ tài sản cho cô đứng tên thì giật mình, vội vàng nói:

“Cái đó thì không cần đâu.”

Cô chỉ cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy anh hào phóng đưa thẻ cho Đường Thanh Nhã mà thôi.

Sao cô có thể vui cho được khi có người phụ nữ khác tiêu tiền của chồng mình chứ.

Dù người đàn ông của cô không thiếu tiền nhưng cô lại cảm thấy rất khó chịu.

Hơn nữa rõ ràng Đường Thanh Nhã đã làm điều đó để cô nhìn thấy.

Nói cái gì mà sợ bị đàm tiếu, muốn đi làm, không muốn Tư Mộ Hàn nói những lời sẽ bồi thường cho cô, sau đó cho cô thấy Tư Mộ Hàn đối với cô ta tốt như thế nào.

“Được rồi, đừng tức giận nữa. Với anh, không có gì quan trọng hơn em hết.”

Tư Mộ Hàn kiên nhẫn giải thích với Nguyễn Tri Hạ.

“Đây là cách duy nhất anh có thể nghĩ ra để đền bù cho cô ấy. Đối với anh, dùng tiền để bù đắp là điều tốt nhất.”

Nguyễn Tri Hạ thở dài.

Cô cũng biết rằng mình đã vô cớ gây sự.

Nhưng còn làm thế nào được đây.

Ai bảo cô yêu anh đến mức không thể chứa được hạt cát nào trong mắt chứ.

Tư Mộ Hàn nâng cằm cô lên rồi hôn cô.

“Hạ Hạ, người duy nhất có thể khiến anh đối xử cới cô ấy như thế, chỉ có mình em mà thôi.”

Anh nhẹ nhàng buông môi cô ra: “Vì vậy em đừng ghen tuông nữa, được không? Người đàn ông của em sẽ chỉ phản ứng với em thôi.”

Nói rồi anh kéo tay cô xuống.

Sau khi cảm nhận được điều gì đó, Nguyễn Tri Hạ lập tức đỏ mặt, cô rút tay ra như một con chim sợ cành cây cong, rồi đẩy Tư Mộ Hàn ra, bật ra khỏi vòng tay của anh.

Cô tựa vào cửa kính xe, nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ không tin, giọng nói đầy tức giận và xấu hổ: “Tư Mộ Hàn, anh... sao anh có thể phản ứng mọi lúc, mọi nơi thế?”

Người đàn ông này có lầm hay không?

Đang trên đường cái đó!

Ban ngày ban mặt.

Mà còn ở trong xe nữa chứ.

Sao anh có thể…

Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, vội lấy tay che má, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Người đàn ông này càng ngày càng không biết ngượng mà!

Tư Mộ Hàn thấy cô kinh sợ thì cười ngặt nghẽo: “Hạ Hạ, em phải biết anh đối với em không có sức chống cự.”

Nguyễn Tri Hạ tức giận trừng mắt nhìn anh: “Đừng nói nữa!”

Cô muốn yên lặng.

Tư Mộ Hàn càng cười sâu hơn.

Nhìn thấy Tư Mộ Hàn vẫn đang cười, Nguyễn Tri Hạ không kìm được mà đá vào chân anh một cái.

“Anh còn cười cái gì, mau lái xe đi.”

“Được được được, anh không cười nữa, anh sẽ lái xe.”

Khi Tư Mộ Hàn nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé của mình nổi giận thì ráng nhịn cười, vươn tay khởi động xe, nghiêm túc lái xe, không đùa giỡn nữa.

Cuối cùng cũng đến được nơi đã hẹn với La An An, Nguyễn Tri Hạ suýt chút nữa đã tông cửa xe, bỏ chạy mà không dám quay lại nhìn.

Tư Mộ Hàn không thể nhịn được cười khi nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ nhỏ bé đang bỏ chạy.

Sao mà đáng yêu thế.

...

Nguyễn Tri Hạ bước vào quán cà phê và nhìn thấy La An An đang ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn ra ngoài, không biết đang mơ mộng gì nữa.

Hôm nay La An An mặc một chiếc áo sơ mi trắng với một chiếc quần jean, mái tóc ngắn tinh xảo của cô ấy không phải là màu đen tuyền mà là màu vàng kim.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào tóc của cô ấy, khiến mái tóc vàng càng thêm óng ả, giống như vàng sẽ phát sáng lên vậy.

Tóc của La An An là màu vàng tự nhiên, chất tóc đẹp đến mức ai cũng phải ghen tị với cô ấy.

Nguyễn Tri Hạ sải bước về phía La An An.

Buổi sáng, La An An gọi cho Nguyễn Tri Hạ nói có chuyện quan trọng cần nói với cô.

Cũng không biết là chuyện gì, cứ úp úp mở mở.

“An An.”

Nguyễn Tri Hạ kéo ghế ra và ngồi xuống.

La An An định thần lại và mỉm cười ngọt ngào với Nguyễn Tri Hạ, sau đó, cô ấy đẩy ly trà sữa mà mình đã gọi sẵn đến trước mặt cô.

“Tới rồi à, đây là món yêu thích của cậu, tớ đã gọi sẵn rồi.”

Nguyễn Tri Hạ nhìn ly trà sữa do La An An đẩy tới, hương trà nhẹ nhàng thoang thoảng, khiến cô bất giác nheo mắt lại.

Cô bưng ly lên, nhấp một ngụm, hương vị quen thuộc làm thỏa mãn vị giác của cô.

Cô cười nói với La An An: “An An, vẫn là cậu tốt nhất, biết tớ thích nhất vị vày.”

“Tiệm trà sữa này ngon thật đấy.”

Nói xong, Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhấp thêm một ngụm.

Từng ngụm trà sữa thơm lừng khiến người ta thấy trong lòng ngọt ngào biết bao.

La An An mím môi cười, đưa tay chống cằm: “Biết cậu thích nên tớ mới hẹn gặp nhau ở đây.”

Nguyễn Tri Hạ ngẩng lên khỏi ly trà sữa, nhìn La An An, nghiêm nghị hỏi:

“Đúng rồi, cậu bảo có chuyện gì muốn nói với tớ thế?”

Nguyễn Tri Hạ vừa dứt lời, nụ cười trên môi La An An lập tức dừng lại.

Cô ấy khẽ cụp mắt xuống, một tay chống cằm, tay kia cầm thìa, thờ ơ khuấy ly trà sữa.

Sau khi thở dài, cô ấy nói chậm rãi:

“Hạ Hạ, tháng sau tớ sẽ đi du học chuyên sâu.”

“Cái gì?”

Nguyễn Tri Hạ giật mình đặt cốc trà sữa trên tay xuống, ngạc nhiên nhìn La An An.

Cô không ngờ La An An lại đưa ra quyết định như vậy, cô vẫn chưa tiêu hoá được.

“An An, cậu đã nghĩ kỹ chưa, sao lại muốn đi du học thế?”

Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ nhìn La An An, không thể hiểu được tại sao cô ấy lại muốn ra nước ngoài.

Hơn nữa, dạo này họ ở bên cạnh nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều.

Nếu cô ấy đi nước ngoài, chắc chắn một thời gian dài mới quay về.

Cô nhớ cô ấy thì phải làm sao đây?

Nguyễn Tri Hạ xụ mặt, rầu rĩ không vui.

“Tớ muốn đi ra ngoài một thời gian, ở đây ngột ngạt quá, tớ không thở nổi.”

La An An rũ mắt xuống, vẻ mặt đầy đau thương.

Kể từ khi cô ấy biết được Đường Ngọc là người đã âm thầm giúp đỡ mình khi còn nhỏ, một số cảm xúc ẩn giấu bắt đầu tràn về, khiến cô ấy không thở nổi.

Nhất là những ngày này, khi cô ấy ở trong căn hộ lại nghĩ về quá khứ của mình với Đường Ngọc.

Sau khi nhớ lại, không hiểu sao cô ấy lại khóc.

La An An cảm thấy chuyện này không giống với chính mình, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi như sắp mất đi người thân.

Cô ấy muốn trốn tránh, vì vậy cô ấy đã chọn ra nước ngoài.

Nguyễn Tri Hạ đau lòng nhìn La An An.

Cô nắm tay cô ấy, cũng không ngăn cản: “Đi ra ngoài một thời gian cũng tốt.”

Cô luôn cảm thấy An An quá áp lực.

Cô ấy ra nước ngoài một thời gian, có lẽ sẽ phai nhạt bớt những tổn thương trong lòng.

“Ừ.”

La An An gật đầu.

Cô ấy cầm ly trà sữa lên nhấp một ngụm rồi hỏi Nguyễn Tri Hạ:

“Đúng rồi, Hạ Hạ, lúc nãy cậu nói trong điện thoại chuyện của Tư Mộ Hàn và Đường Thanh Nhã là gì thế?”

“Là như vậy.”

Nguyễn Tri Hạ đã nói với La An An tất cả mọi chuyện.

Vừa dứt lời, La An An đã đùng đùng tức giận.

“Hạ Hạ, cậu điên rồi à? Sao cậu lại đồng ý để người phụ nữ kia sống chung chứ?”

Nguyễn Tri Hạ thấy không có vấn đề gì nên gật đầu nói: “Đúng vậy, sao hả?”

La An An nhìn Nguyễn Tri Hạ mà chỉ tiếc sắt không rèn được thép, tức giận nói: “Cái gì mà sao hả? Hạ Hạ ơi, cậu đúng là bị ngốc rồi.”

“Rốt cuộc là sao chứ?”

 Nguyễn Tri Hạ thực sự không hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK