Chương 4: Anh hôn cô
Quả nhiên môi của cô rất mềm, khi hôn thật sự rất thích.
Dù đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu anh hôn môi phụ nữ, cảm giác cũng không tồi, ít nhất anh không cảm thấy phản cảm.
Tư Mộ Hàn giữ cái ót của cô, muốn làm nụ hôn này sâu thêm.
Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc bị người ta hôn.
Nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, cô ra sức trừng mắt nhìn, trên đầu toàn dấu chấm hỏi.
Anh hôn cô?
Anh hôn cô?
Chuyện gì đây? Cô bị anh hôn!
Nguyễn Tri Hạ lập tức hồi thần, đẩy người đàn ông ra.
“Anh anh anh...” Nguyễn Tri Hạ che miệng, mặt đỏ như nhỏ máu, khó tin mà trừng mắt nhìn người đàn ông.
Tại sao anh lại hôn cô?
Dáng vẻ ngây ngô của cô thật sự khiến người khác muốn phạm tội. Tư Mộ Hàn nâng tay, khống chế đầu của cô, khiến môi cô mở ra rồi lại hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại kia.
“Ưm...”
Lần thứ hai bị hôn, Nguyễn Tri Hạ dùng sức đẩy anh ra, nhưng người đàn ông này rất khỏe, cho dù cô có cố đẩy anh thế nào thì anh vẫn cứ hôn cô.
Lúc này đây, nụ hôn của anh vừa cố chấp vừa mạnh mẽ, như muốn cắn nuốt lấy cô.
Nơi chưa từng bị xâm nhập bây giờ lại bị người đàn ông bá đạo này đoạt lấy.
Cô buộc phải mở miệng, ngây ngô đón nhận nụ hôn như vũ bão kia.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô bị đàn ông hôn môi, cảm giác khiến cô cảm thấy thật xa lạ.
Nhưng sao lại choáng như thế chứ…
Nhận ra người phụ nữ không được ổn, Tư Mộ Hàn buông đôi môi của cô ra.
Nhìn thấy hai má cô ửng đỏ, đỏ một cách không bình thường, như nghĩ đến điều gì, Tư Mộ Hàn run lên từ trong sự thất vọng đau khổ, giật mình nói: “Lần đầu hôn à?”
Vốn nghĩ rằng cô đồng ý gả cho một người bị hủy dung lại tàn tật như anh là vì lòng ham hư vinh, chắc là đã sớm…
Không ngờ lại ngây ngô sạch sẽ như vậy.
Có lẽ là do bản năng xấu xa của đàn ông mà khi nghĩ đến mình là người đầu tiên hôn môi cô thì trong lòng lại dâng lên một sự đắc ý kỳ lạ.
Nguyễn Tri Hạ không biết nói gì, chỉ căm giận trừng mắt liếc nhìn anh, trông có vài phần hờn dỗi.
Thật đáng sợ, suýt nữa thì bị hôn đến nỗi tắc thở.
Nhìn thấy dáng vẻ hờn dỗi của cô, từ nơi sâu thẳm trong đáy mắt của Tư Mộ Hàn hiện lên ý cười.
Anh bắt đầu có hơi chờ mong.
Chờ mong cuộc sống hôn nhân của anh và cô.
Anh nghĩ, chắc là nó sẽ không quá nhàm chán.
Nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, anh nói với giọng trầm thấp mát lạnh: “Cô bé ngoan, đi chuẩn bị nước cho tôi đi.”
“Cái gì?” Nguyễn Tri Hạ ngây ngốc, không biết anh đang nói gì.
“Trên người tôi có mùi rượu, không thoải mái, cô đi chuẩn bị nước để tôi tắm một chút.”
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, Tư Mộ Hàn mím môi. Ngoại hình của vợ anh cũng không tệ, nhưng hình như tai không được tốt lắm.
“À, được.”
Cuối cùng Nguyễn Tri Hạ cũng nghe rõ, nhanh chóng đứng lên, kéo lấy lễ phục dài ngoằn, đi vào phòng tắm.
Tư Mộ Hàn thấy cô mặc lễ phục dài như vậy đi vào phòng tắm thì hơi nhíu mày.
Người phụ nữ này…
Sau khi Nguyễn Tri Hạ vào phòng tắm thấy cái phòng to mấy chục mét vuông thì nhớ tới câu “nghèo đói khiến trí tưởng tượng trở nên hạn chế” mà mọi người hay nói.
Cái bồn tắm siêu lớn lại xa hoa kia quả thật có thế chứa đến bốn năm người đấy, muốn tắm vòi sen thì có vòi sen, muốn tắm bồn thì có bồn, cái gì cũng có, còn có cả phòng xông hơi bên cạnh…
Quả nhiên, nhà giàu lúc nào cũng tùy hứng.
Cô ôm lấy váy đi tới cái bồn tắm lớn, chuẩn bị nước cho ai kia tắm rửa.
Bồn tắm lớn đến nổi có thể gọi là cái bể luôn.