Nguyễn Tri Hạ cong môi cười lạnh lùng: "Bỏ quyền thì không thể tới sao? Tôi dựa vào thực lực, tất nhiên có thể đến."
Thứ này đáng lẽ thuộc về cô, chẳng qua có kẻ ty tiện bỉ ổi quấy phá cho nên mới để Tô Văn nhặt được một món hời.
Cô ta có thể đến, vậy cô không thể đến ư?
Thật là nực cười.
Nguyễn Tri Hạ không phải là người kiêu ngạo, nhưng vẻ mặt như thể "cô sẽ không được đến" của Tô Văn kích thích cô, khiến cô không kìm chế được mà phản công.
"Có thực lực thì sao? Chẳng phải vẫn thua à. Con người ấy, đôi khi may mắn cũng là người chiến thắng."
Tô Văn vờ như không quan tâm.
"Thật không? Vậy hy vọng cổ có thể luôn luôn may mắn như vậy."
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười.
Cô chưa bao giờ cảm thấy mình thua. Với thực lực của cô, dù năm nay không vào được Hoa Khê thì ai có thể đảm bảo năm sau cô sẽ không vào được?
Mục tiêu của cô luôn rõ ràng và cô đang nỗ lực vì nó.
Cô tin chắc rằng làm việc chăm chỉ chưa chắc đã thành công, nhưng không chăm chỉ sẽ không tránh khỏi thất bại.
Chỉ cần cô không ngừng tiến về phía trước, dù con đường phía trước bằng phẳng hay chông gai, cô cũng sẽ can đảm tiến về phía trước.
Đinh đoong...
Thang máy dừng ở tầng mười tám.
Nguyễn Tri Hạ và Tô Văn cùng nhau bước ra khỏi thang máy.
Hai người đang đi đến bộ phận nhân sự, trưởng bộ phận của bộ phận nhân sự sẽ bàn giao cương vị công tác của các cô sau này, sau đó dẫn bọn họ đi phân công công việc.
Thực tập sinh không có tư cách để thiết kế quần áo cho khách hàng.
Nói trắng ra, thực tập sinh chỉ có thể là một trợ lý nhỏ.
Nguyễn Tri Hạ và Tô Văn được giao cho hai nhà thiết kế tên tuổi của studio làm trợ lý.
Nhà thiết kế mà Nguyễn Tri Hạ đi theo là bậc thầy thiết kế của chuyên mục trang phục nam giới của studio Cao Đồng Đồng. Mọi người đều gọi chị ta một tiếng chị Cao.
Cao Đồng Đồng là một người cực kỳ kiêu ngạo và có một sự tự tin vào thiết kế của mình.
Đối xử với nhà thiết kế dưới quyền vô cùng hà khắc.
Về cơ bản, những nhà thiết kế được giao vào tay của Cao Đồng Đồng, mười người thì có đến tám người đều bị áp chế chặt chẽ, không có cách nào để vượt lên phía trước. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm một người sai vặt dưới trướng của Cao Đồng Đồng.
Mà khi Cao Đồng Đồng biết được Nguyễn Tri Hạ không chỉ có thiên phú thiết kế mà còn do có người ở phía sau nhét vào.
Lại càng không cho Nguyễn Tri Hạ sắc mặt hoà nhã.
"Cô chính là thực tập sinh mới tới?"
Cao Đồng Đồng vênh váo tự đắc chỉ vào Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt đầy kiêu ngạo và khinh thường.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: "Phải."
Cao Đồng Đồng xua tay: "Đi đi, nếu là đến đây để thực tập thì hãy bắt đầu từ cấp thấp đi!"
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt một lúc, có chút khó hiểu trước cái gọi là cấp thấp trong miệng của Cao Đồng Đồng.
Cuối cùng, trợ lý của Cao Đồng Đồng đưa cô đến nhà kho và nói với cô rằng cô phải kiểm kê số lượng đơn hàng sẽ được vận chuyển trong ngày hôm nay.
Nguyễn Tri Hạ nhìn quần áo đầy trong nhà kho...
Cuối cùng thì cũng hiểu rằng cái gọi là cấp thấp trong miệng của Cao Đồng Đồng chẳng qua là làm việc vặt trong nhà kho...
Cuối cùng, vào ngày đầu tiên của kỳ thực tập, Nguyễn Tri Hạ ở trong nhà kho, kiểm kê quần áo sẽ được chuyển đi.
Vào cuối ngày, Nguyễn Tri Hạ quả thực mệt như chó.
Buổi tối trở về Để Uyển.
Cả người trực tiếp ngã gục trên ghế sô pha, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.
Ngón tay cũng chẳng muốn nhúc nhích tí nào.
Mệt thật chứ...
Khi Tư Mộ Hàn trở về, nhìn thấy người phụ nữ nào đó lười biếng nằm liệt trên ghế sô pha thì không khỏi nhíu mày, di chuyển xe lăn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Anh giơ tay vén tóc mái che khuất hai mả ra sau tai và hỏi cô: "Sao không ăn cơm?"
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, thở dài: "Mệt."
Một ngày cô mặc thử hơn hai trăm bộ quần áo cũng không mệt như hôm nay.