Chương 1087
Sắc mặt Lâm Hán Bình u ám, hắn lạnh lùng nói: “Chỉ một bất động sản Gia Hồng cỏn con, nền móng ở huyện Tu Vân còn chưa đứng vững, chẳng lọt nổi top 20 nữa là. Tôi không biết ai đã cho mấy người thêm khí thế để ngông nghênh thế nữa”.
“Đưa số điện thoại người chịu trách nhiệm của các người đây, tôi tự mình tâm sự, cậu còn chưa đủ tư cách để nói chuyện với tôi đâu“.
“Ngông nghênh à?”, kẻ đầu têu của Gia Hồng bên kia khinh thường bĩu môi.
“Những gì tôi nói với anh cũng coi như là đã nể nang lắm rồi”.
“Thương mại Lạc Thiên gì chứ, chỉ là công ty hạng ba quèn thôi, dù là công ty bất động sản lâm thời Nhạc Thiên đứng đầu huyện Tu Vân thì cũng không dám đụng tới chuyện của Gia Hồng chúng tôi đâu, còn anh, dựa vào gì hả?”
Hắn ta liếc mắt Lâm Hán Bình, sờ mũi chế nhạo.
“Mà cũng đúng thôi, thương mại Lạc Thiên còn chưa được xếp vào công ty hạng ba của tỉnh Xuyên thì sao biết được tầm vóc của Gia Hồng?”
”Trước khi anh xía vào chuyện của Gia Hồng chúng tôi thì tốt nhất nên nghe ngóng cho kỹ xem chủ tịch của Gia Hồng là ai đi, để tránh cho việc công ty nhà mình khó giữ nổi!”
Lâm Hán Bình chấn động, cảm thấy kinh ngạc. Trước khi tới, hắn đã điều tra công ty bất động sản Gia Hồng, công ty này vừa mới xuất hiện ở huyện Tu Vân vào tháng chín năm nay, tổng giám đốc cũng là một người trẻ tuổi không có danh tiếng gì ở huyện này, hoàn toàn không đáng lo.
Nhưng lúc này, khi nghe thấy giọng điệu nói chuyện của đối phương thì có vẻ người này cũng chẳng coi thương mại Lạc Thiên ra gì, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ công ty Lạc Thiên không đáng lo, điều này khiến Lâm Hán Bình khá hoang mang.
Khi hắn đang nghi ngờ, thanh niên dẫn đầu của Gia Hồng lại lên tiếng.
“Thầy Lý, giải quyết cả đám chướng tai gai mắt này đi, đừng làm chậm trễ công chuyện!”
Người đàn ông trung niên phía trước nghe thế thì gật đầu, chân sải bước, tốc độ nhanh như báo săn.
“Cái gì?”
Lâm Hán Bình hoảng sợ, chỉ thấy một bóng đen đánh tới trước người mình.
Hắn giơ tay đỡ nhưng nắm đấm đã nhanh hơn, nện vào lồng ngực khiến cho hắn phải lảo đảo lùi lại, mông ngồi bệt xuống đất cát.
Hai mấy tên vệ sĩ chung quanh Lâm Hán Bình cũng vội vàng phản ứng lại, cùng nhau ào lên. Người được gọi là “thầy Lý” như tiến vào chỗ không người, một mình đấu với hai mấy người, hai ba chiêu là đã đánh ngã hai mươi mấy người, người gãy tay gãy chân, rên rỉ không ngừng.
“Một đám vô dụng, dám ra tay với tôi à!”
Thầy Lý đứng đầy ngạo nghễ, nhìn hiện trường bằng nửa con mắt.
Tất cả thôn dân đều im lìm, lặng ngắt như tờ
Dù họ nhiệt tình muốn bảo vệ thôn nhưng cũng biết sức mình mà.
Mấy vệ sĩ áo đen này đều là người hung hãn nghiêm nghị, trông không dễ trêu chút nào nhưng hai mươi mấy người như thế cùng nhau đánh mà lại bị một người đốn ngã, vậy mấy người như họ tiến lên thì chẳng phải là tự chuốc vạ vào thân sao?
“Hán Bình!”
Ngô Duyệt Tinh hét lên, vội đỡ Lâm Hán Bình, trong lòng ngạc nhiên.
Cô ấy từng thấy bản lĩnh của Lâm Hán Bình rồi, hắn từng đánh ngã bốn, năm tên du côn có vũ khí vì cô ấy.