Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hỗn Độn Đan Ma bao gồm cả năm phân thân của ông ta đều rung lên vì sợ hãi.

Nhìn thấy Diệp Thiên và bóng hình to lớn đằng sau cậu, ông ta có một cảm giác đáng sợ tới tận xương tủy. Cảm giác này bao trùm toàn bộ ông ta.

Có thể những người khác không biết về bóng hình này nhưng Hỗn Độn Đan Ma sao có thể quên được.

Bởi vì, đây chính là hình ảnh của luyện đan sư đệ nhất vũ trụ - Thái Cổ Đan Thần.

Hỗn Độn Đan Ma là dị loại được tạo ra từ Hỗn Độn Tử Kim Đan, có thể nói Hỗn Độn Đan Ma là Hỗn Độn Tử Kim Đan và ngược lại. Lúc Thái Cổ Đan Thần luyện chế Hỗn Độn Tử Kim Đan thì đã bỏ thêm vào sức mạnh và linh trí khiến cho đan dược có được linh tính tự chủ cùng với sức mạnh thoát tục.

Vì vậy, khi nãy ông ta lúc tạo ra Chu Du Lục Hư Công mới tự tin như vậy. Bởi vì toàn bộ kỹ năng chiến đấu và kinh nghiệm của ông ta đều tới từ Thái Cổ Đan Thần. Thái Cổ Đan Thần của trước đây là một sự tồn tại vô cùng đáng sợ. Cả vũ trụ này đều là của ông ta.

Thế nhưng Thái Cổ Đan Thần khi đó mất đi chủ nhân, đau lòng tuyệt vọng nên đã chủ động luyện hóa thần hồn của mình tạo thành nguồn sức mạnh đặc biệt trong không gian để bảo vệ Hỗn Độn Thần Vực.

Vì vậy vừa rồi Hỗn Độn Thần Vực mới có nhiều cấm chế, độ kiếp khó có thể xâm nhập vào như thế.

Còn Hỗn Độn Tử Kim Đan vốn là đan dược được Thái Cổ Đan Thần luyện ra ở Hỗn Độn Thần Vực nên vừa rồi mới không bị kiểm soát, tuy nhiên trong lòng Hỗn Độn Đan Ma cũng biết rõ rằng ông ta luôn có một nỗi sợ hãi đối với Thái Cổ Đan Thần.

Bởi vì trong Hỗn Độn Thần Vực này khắp nơi đều là sức mạnh thần hồn của Thái Cổ Đan Thần, vì vậy ông ta mới muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Thái Cổ Đan Thần.

Giờ đây, khó khăn lắm mới có cơ hội mà ông ta thật sự không ngờ Thái Cổ Đan Thần đã biến mất mấy chục nghìn năm lại xuất hiện ở ngay trước mặt ông ta.

“Không thể nào. Tuyệt đối không thể. Ông đã tự luyện thần hồn, biến mất khỏi thế gian rồi, sao có thể lại xuất hiện ở đây chứ?”

Ông ta nhìn chăm chăm hư ảnh trước mặt với giọng nói run run và khẽ lầm bầm. Khí tức của ông ta cũng trở nên không ổn định và bắt đầu dao động.

Thế nhưng Thái Cổ Đan Thần dường như không coi ông ta ra gì, chỉ cúi đầu nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt vô cùng rối rắm.

“Cách hàng trăm nghìn năm rồi, thật không ngờ tôi lại xuất hiện ở Hỗn Độn Thần Vực này”.

Ông ta lên tiếng, giọng nói giống như từ thời xa xưa vọng về khiến đám đông nghe thấy mà phải hoảng sợ.

Lúc này người của Diệp tộc cũng không còn đứng vững nữa, tất cả đều quỳ xuống trước Diệp Thiên.

Không có lý do gì, không có điềm báo gì, thậm chí động tác của họ còn chẳng thể tự kiểm soát. Khoảnh khắc tộc văn phóng ra từ trán của Diệp Thiên, tất cả đều tỏ ra thần phục cậu, không còn sự khinh miệt nữa.

“Đây là sức mạnh tộc văn của tiên tổ, là sức mạnh của tiên tổ", đôi mắt của Diệp Không Nhàn lóe sáng, ông ta giống như đứa trẻ lần đầu nhìn thấy trưởng bối của mình và lặng lẽ cúi mình trước Diệp Thiên.

“Diệp Không Nhàn cúi đầu trước tiên tổ”.

Diệp Thiên biết đây là hiệu quả do việc sở hữu sức mạnh tộc văn của Diệp Kình Thương tạo ra. Cậu đột phá hóa thần, sức mạnh tộc văn từ cấp một sẽ tự động nâng lên cấp hai, đủ để cậu tạo ra được uy lực như thế này.

Người sở hữu sức mạnh tộc văn của Diệp Tộc đều là diễn hóa từ tộc văn của Diệp Kình Thương, đây là nguồn sức mạnh gốc rễ của Diệp Tộc, không ai có thể chống lại được.

Diệp Thiên giờ không có thời gian để nói đến chuyện này. Cậu cũng cảm thấy khá kinh ngạc trước thiên địa dị tượng của bản thân. Bởi vì cậu cảm thấy thiên địa dị tượng này khác với của những người khác. Dị tượng của cậu không chỉ là một người mà người này còn chủ động giao lưu với cậu nữa.

Hơn nữa nghe giọng điệu thì có vẻ như trước đây rất lâu hai người có quen biết. Tuy nhiên cậu chẳng có chút ấn tượng nào. Diệp Thiên nhìn Thái Cổ Đan Thần với vẻ tò mò: “Chúng ta quen nhau sao?”

Thái Cổ Đan Thần nhìn Diệp Thiên, trầm ngâm một lúc rồi mới bừng tỉnh.

“Đương nhiên là quen, hơn nữa còn quen rất lâu rồi”, ông ta mỉm cười: “Tôi là Dược Phó, vì cậu mà sinh ra, vì cậu mà lớn lên. Trong vũ trụ bao là này cậu là người sinh thành của tôi, trải qua hàng trăm nghìn năm qua tôi rất nhớ cậu”.

“Cũng chỉ có cậu mới có thể đánh thức được thần hồn đã tan ra của tôi, giúp tôi tái thế một lần nữa”, nói tới đây ông ta chắp tay trước Diệp Thiên rồi hành lễ.

“Dược Phó bái kiến chúa công. Có gì dặn dò xin chúa công cứ nói”.

Cùng với câu nói đó, cơ thể Thái Cổ Đan Thần phóng ra ánh sáng chín màu. Vô số sức mạnh vũ trụ đều được dẫn tới hóa thành cơn đại hồng thủy lan ra khắp Táng Tiên Đàm.

Sau đó một nguồn sức mạnh chèn ép giáng xuống. Những người đứng xung quanh cũng không ngoại lệ đều bị nguồn áp lực đè xuống không thể nào ngẩng đầu dậy. Hoa Lộng Ảnh thì là người mà Thái Cổ Đan Thần hiểu rõ, vì tâm tư của Diệp Thiên tương thông với ông ta nên cách đối xử cũng khác. Cô vẫn đứng nguyên ở đó.

Về phía Hỗn Độn Đan Ma cùng với năm phân thân của ông ta thì cũng đồng loạt quỳ xuống, đập mạnh đầu gối xuống đất. Dù bọn họ có giãy giụa, điều động ma độc thế nào thì cũng không thể đứng dậy được, đành phải trơ mắt ra nhìn mọi thứ bằng vẻ sợ hãi.

Còn Diệp Thiên rõ ràng cũng cảm nhận được thực lực đáng sợ của Thái Cổ Đan Thần. Cậu thật sự không ngờ thiên địa dị tượng của mình lại mạnh tới vậy. Cậu thấy thực lực của Thái Cổ Đan Thần e rằng đã đạt tới ngũ phẩm độ kiếp rồi, thậm chí còn mạnh hơn.

Mặc dù không biết thân phận thực sự của ông ta nhưng Diệp Thiên biết ông ấy chịu sự chi phố của mình. Ánh mắt của cậu cũng trở nên hừng hực sát khí hơn. Cậu giơ tay lên chỉ về phía năm phân thân của Hỗn Độn Đan Ma.

“Nghe lệnh của tôi, đè nát họ”.

Thái Cổ Đan Thần không chút do dự giơ tay lên, khẽ tạo ra một đường ánh sáng chín màu trong không gian. Hỗn Độn Đan Ma cùng năm phân thân của ông ta lập tức bị chói chặt trong vùng không gian này.

Thái Cổ Đan Thần nhìn chăm chăm Hỗn Độn Đan Ma với đôi mắt vô cùng lạnh lùng: “Đồ yêu nghiệt, hằng trăm nghìn năm trước, tôi xin một phần chân lực hỗn độn của chúa công để luyện ra cậu, để cậu ở đây chờ đợi chúa công trở về mà thật không ngờ cậu lại tư sinh linh trí, định từ bỏ tôi và chúa công và thoát khỏi Hỗn Độn Thần Đan”.

“Giờ đây ngay trước mặt chúa công mà đến ngay cả chân lực hỗn độn cậu cũng không nhận ra? Đồ yêu nghiệt, chán sống”.

Thái Cổ Đan Thần ép tay xuống, không gian ánh sáng cũng trở nên méo mó và nổ đùng đùng. Năm phân thân của Hỗn Độn Đan Ma cũng bị nghiền nát không chút nương tay.

Còn Hỗn Độn Đan Ma thì cũng gập người xuống. Đôi mắt ông ta hiện lên vẻ bất cam, nhìn chăm chăm Diệp Thiên. Cuối cùng thì ông ta cũng nhớ ra chân lực màu đỏ phát ra từ Diệp Thiên tại sao lại quen thuộc đến vậy. Đó chẳng phải là hình thái thứ ba của chân lực hỗn độn của vị đó vào năm xưa hay sao.

Thật nực cười, bao năm như vậy ông ta tưởng vị đó sẽ không qua lại nữa. Nên ông ta cũng quên đi bảy, tám phần rồi. Đôi mắt Hỗn Độn Đan Ma ánh lên vẻ hối hận. Ông ta gầm lên.

“Hóa ra là hỗn độn đại nhân”, ông ta nhìn chăm chăm Diệp Thiên.

“Hỗn độn đại nhân, tôi có lỗi với cậu”

Dứt lời cơ thể ông ta lập tức nổ tung tạo thành khí màu đen tím tản ra không gian và biến mất. Một viên đan dược màu vàng cỡ ngón tay hiện ra từ vùng khí màu đen tím đó, bay lơ lửng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK