Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 2551

Một lòng bàn tay nhô ra trong không gian, đẩy Thần Niệm Chi Nhẫn sắc bén của Diệp Thiên về sau, trên lòng bàn tay có một ngọn lửa màu vàng kim quấn quanh, vô cùng chói mắt, trông có vẻ rất thần thánh trang nghiêm.

Nhìn thấy ngọn lửa này, Bạch Viêm Minh lập tức cảm nhận được thứ gì đó quen thuộc, ánh mắt ông ta hơi khựng lại, nghiêm nghị nói: “Mạc Lão Quỷ, là ông sao?”

Hai trưởng lão nhà họ Thi cùng với các trưởng lão ở cảnh giới truyền thuyết thiên cấp khác cũng thốt lên: “Đại trưởng lão?”

Hai người gần như đồng thanh, cúi đầu một cách trịnh trọng trước khoảng không vỡ nát trước mặt.

“Đại trưởng lão, là ông sao?”

Trong giọng nói của bọn họ có chút vừa kích động vừa run rẩy, đó là mong ngóng, nhưng đồng thời cũng có vẻ không tin.

Còn Diệp Thiên cũng dửng dưng nhướng mắt nhìn lòng bàn tay được bọc bởi ngọn lửa màu vàng kim kia, có hơi kinh ngạc khi thấy Thần Niệm Chi Nhẫn được ngưng tụ bởi sức mạnh tinh thần ở cảnh giới dung nguyên của mình lại bị đối phương đỡ được, Diệp Thiên cũng rất muốn biết người đó là thần thánh phương nào.

Dưới sự chứng kiến của vô số ánh mắt, lòng bàn tay lửa dần dần xé nát không gian, làm lộ ra một vết nứt đủ để cho một người bước ra ngoài.

Sau đó, một chân bước ra trước, bóng dáng gầy gò dần hiện rõ trong tầm mắt của mọi người.

Đây giống như một ông cụ tiều tuỵ yếu ớt, cả khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, thậm chí rất khó để nhìn ra được khuôn mặt của ông ta, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được các nét trên khuôn mặt, nhưng điều kỳ lạ là ông ta lại mặc một chiếc áo thời Nho khá to, không hề cân xứng chút nào.



Đôi mắt già nua đục ngầu của ông ta dường như đang mở mà nhắm, nhìn quét qua một lượt, cho dù nhìn vào bất kỳ ai, kể cả Bạch Viêm Minh, cũng không khiến ông ta dao động, cứ như thể mọi người xung quanh đều là những kẻ bình thường mà thôi, không đáng để ông ta phải chú ý.

Nhưng chỉ khi nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt ông ta mới chợt lóe lên, có vẻ tán thưởng, cũng có chút cảm thán.

“Đại trưởng lão!”

Ngay khi nhìn thấy ông lão, đến cả Thi Đôn Hoàng đang ngồi bên dưới cũng không thể ngồi yên được nữa, đột ngột đứng dậy với vẻ mặt kinh ngạc.

Hai vị trưởng lão khác của nhà họ Thi lại càng cúi đầu thấp hơn nữa, thái độ vô cùng cung kính, còn chắp cả tay: “Cung nghênh đại trưởng lão trở về!”

Ánh mắt Bạch Viêm Minh khẽ động, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị: “Mạc Lão Quỷ, thật sự là ông sao!”

“Bao nhiêu năm qua ông đều bặt vô âm tín, tôi còn tưởng ông đã thăng thiên rồi chứ, hay là lưu lạc đâu đó!”

Nghe thấy vậy, ông già bèn cười nhẹ: “Thằng nhóc Viêm Minh này, đã lâu không gặp rồi nhỉ!”

Ban đầu bởi vì sự xuất hiện đột ngột của ông lão, nên đã có rất nhiều đệ tử của nhà họ Thi cũng như các cao thủ khác của Tứ Tượng Tông đều cảm thấy vô cùng bối rối, nhưng bây giờ khi nghe thấy cách ông ta xưng hô với Bạch Viêm Minh thì thật không thể không khiến cho người ta sốc được.

Thằng nhóc Viêm Minh?

Bạch Viêm Minh đường đường là tông chủ của Tứ Tượng Tông, dẫn dắt Tứ Tượng Tông đã gần hai trăm năm, ông ta ít nhất cũng phải ba trăm tuổi rồi, trong cả Tứ Tượng Tông cũng chẳng có ai qua nổi đầu trăm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK